Hậu nhân đọc sử, chỉ cảm thấy những vị hoàng đế kia ngu không thể tả. Nhưng họ lại không biết, ngồi trên vị trí này rồi, ý nghĩ sẽ không còn như xưa nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thời điểm, không chỉ là ngươi đang muốn những thứ này, thật ra, thủ hạ, đám quan lại của ngươi, bọn họ so với ngươi, muốn còn nhiều hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành Quyết, ͏ ͏ ͏ ͏
Nói cho trẫm, ͏ ͏ ͏ ͏
Những gì ngươi vừa mới nói, ͏ ͏ ͏ ͏
Thật sự là suy nghĩ của ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nguyên nhân ban đêm ngươi không thể chợp mắt, là đang sợ Trịnh Phàm kia ngày sau, sẽ lật đổ giang sơn của sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ngươi, ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng là đã mời hắn cùng ngồi trên long ỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người các ngươi, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước cũng đã nói rất rõ ràng những chuyện này từ rất sớm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn muốn cái gì, hắn đã nói rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi có thể cho cái gì, cũng đã cho. ͏ ͏ ͏ ͏
Là do ngươi không tin hắn? ͏ ͏ ͏ ͏
Hay, người mà ngươi thật sự không tin tưởng ͏ ͏ ͏ ͏
Chính là bản thân ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngờ vực vô căn cứ, nghi kỵ, lòng vua nghi kỵ, thường là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải là xuất phát từ chuyện bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết cắn răng, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn ‘phụ hoàng’ của mình, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết nên làm thế nào, ta vẫn biết rõ mình nên làm thế nào. Ta không thể làm ra dù chỉ là một hành động nhỏ nhất, dù cho là bố cục với tương lai, gây bất lợi cho Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Một việc cũng không thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Ta phải động viên hắn, ta phải đem trái tim mình, xé ra cho hắn nhìn rõ bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta vẫn thường thanh tẩy bản thân, thường phải nhắc nhở bản thân, ta không thể làm, ta cũng không thể làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta phải vì Đại Yến, ta phải vì bá nghiệp, ta phải vì trên sách sử sau này, ͏ ͏ ͏ ͏
Đem hào quang của vị phụ hoàng luôn tự cho mình là đúng như ngài, ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trước hào quang của ta, ͏ ͏ ͏ ͏
So đến mức ngài làm cái gì cũng sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta muốn nhất thống Chư Hạ, hậu thế trăm nghìn năm, tất nhiên sẽ lưu lại ấn ký đại thống nhất này, mà ngài, chỉ là vật tô điểm cho ấn ký của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải là ngài không tín nhiệm hậu thế của mình, cho nên mới vội vã đem chuyện của mấy đời hoàn thành hết trong tay mình hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ta sẽ không để cho ngài độc hưởng, ͏ ͏ ͏ ͏
Ta muốn cho người đời sau đánh giá, là sau ta, ngươi chỉ là người đặt xuống một nền móng, mà ta, mới thật sự là thiên cổ nhất đế! ͏ ͏ ͏ ͏
Những lời này, ͏ ͏ ͏ ͏
Gần như là gầm hét lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết lôi kéo mình long bào trên người, ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ vào mặt của mình, ͏ ͏ ͏ ͏
Tàn bạo nhìn chằm chằm ‘phụ hoàng’ đang ngồi phía trên, ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, ta có thể chịu đựng, cái gì ta cũng có thể nhịn được, có thể nghĩ thoáng, ta có thể nghĩ thoáng bất cứ chuyện gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Họ Trịnh, là huynh đệ của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đánh thắng trận, hắn là quân thần Đại Yến, hắn vô địch thiên hạ, hắn phong quang vô hạn, ͏ ͏ ͏ ͏
Ta, Yến tiểu Lục, ͏ ͏ ͏ ͏
Từ trong lòng mừng thay cho hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc hắn suất quân được ăn cả ngã về không vào Càn quốc, ta lo lắng không phải là việc vạn nhất thất bại, cục diện Đại Yến ta liệu sẽ có hoàn toàn sụp đổ hay không, ta cũng không để ý Đại Yến đã đến mức không thua nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta lo lắng chính là họ Trịnh kia có thể trở về hay không. Trên đời đời này, có thể làm cho ta cảm thấy thú vị, cảm thấy có tư cách làm bằng hữu với ta, cho dù là lúc quá khứ thân phận thấp kém hay hiện tại, đều rất rõ nét. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngài có thể làm cho ta cười, có thể làm cho ta mắng, có thể làm cho ta vừa cười vừa mắng, ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có một mình hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Có thời điểm, ở đáy lòng ta không ngừng tự nói với mình, phải chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị sẵn sàng... ͏ ͏ ͏ ͏
Chuẩn bị xong việc vạn nhất có một ngày, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc họ Trịnh hắn mang theo đại quân đánh tới bên dưới kinh thành, ͏ ͏ ͏ ͏
Ta có thể mỉm cười mở cửa thành, ͏ ͏ ͏ ͏
Còn phải sĩ diện muốn chết nói với hắn một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
Long ỷ này lão tử ngồi chán rồi, ngươi nhận thay ta, ta còn phải cảm tạ ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong nói xong, ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết, ͏ ͏ ͏ ͏
Vị hoàng đế Đại Yến, ͏ ͏ ͏ ͏
Ngồi bệt trên mặt đất, ͏ ͏ ͏ ͏
Một cái tay bưng mặt của mình, khóc khóc cười cười, một cái tay nắm thành quyền, chống trên mặt sàn lát đá xanh trong ngự thư phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng động đè nén này, giằng co trong một thời gian rất dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công đứng ngoài cửa, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc tiếng cười của hoàng đế truyền đến, chỉ cảm thấy trong lòng co rút lại. Lúc tiếng nức nở của hoàng đế truyền đến, xương cụt lại bắt đầu phát lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công đã hầu hạ qua một đời quân vương, thật sự chưa bao giờ từng gặp phải một trận chiến như thế này. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Cười qua rồi, cũng khóc qua rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết ngẩng đầu lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Phát hiện ‘phụ hoàng’ của mình, còn ngồi ở chỗ đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn sợ hãi, ͏ ͏ ͏ ͏
Sợ rằng mình vừa mới ngẩng đầu lên, phía trên, sẽ không có một bóng người, dù cho thật ra trong lòng hắn biết rất rõ, vốn là không có một ai. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm, có thể chờ một chút ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết nghe vậy, lắc đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có sau đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết nhìn phụ hoàng mình, ͏ ͏ ͏ ͏
- Trên đời này, có một số việc, không phải dựa vào làm thì có thể giải quyết. Có những lúc làm còn chẳng bằng không làm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quá tiêu cực. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải tiêu cực, từ đầu đến cuối, đều không liên quan gì đến Trịnh Phàm, là vấn đề của chính bản thân ta. ͏ ͏ ͏ ͏