Tiết Tam bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Đó là thánh chỉ của Tiểu Lục Tử, bởi vì lão Lục đã sớm biết đến sự tồn tại của Tứ Nương, cũng biết cảm tình của Trịnh Phàm và Tứ Nương, cho nên hạ chỉ ban cho Bình Tây Vương có bình thê, chính là được phép có hai vị chính thê. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, trên thực tế cũng không có tác dụng nâng cao địa vị của Tứ Nương, ngược lại còn làm cho công chúa cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, tiểu muội có tài cán gì mà lại có được tư cách ‘bình thê’ với tỷ tỷ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà ngươi, có tư cách này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam lại hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta... ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế tứ hôn nữ nhân họ Cơ cho ngươi, ngươi còn muốn tranh thủ thêm vị trí bình thê, ngươi muốn cái gì đây, ngươi xứng chắc? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, ngươi rất coi trọng ba cái vị Vương phi kia của ngươi, đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên bị xoay vòng vòng, hắn thuận theo dòng suy nghĩ này nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ... ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên đưa tay làm một động tác "cắt cổ", ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lập tức lắc lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể như vậy, không thể như vậy, ta đã làm trái với tổ tông, cũng làm trái với phụ vương đã khuất của ta, khom lưng uốn gối, thứ mà ta sở cầu bây giờ, cũng chỉ có hai việc. ͏ ͏ ͏ ͏
Một, đó chính là muốn về sau có thể đến Yến quốc, thoát khỏi thân phận phiên vương heo chó, đời này cũng có thể thử tự mình làm một ít chuyện, không quan tâm có thể thành hay không, đến cùng là có thể thử một lần thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai, ta muốn bảo vệ tốt người nhà của ta, mẫu thân của ta, nữ nhân của ta. Ta vì muốn suy tính cho người sống cho nên mới từ bỏ người đã chết, đây là điểm mấu chốt giúp ta ban đêm đi ngủ, trong lòng có thể dễ chịu hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam và A Minh liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trêu đùa Triệu Nguyên Niên này rất vui. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam tiên sinh, xin hãy kiểm tra cho các thê tử của ta một chút đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Nguyên Niên cúi người hành lễ với Tiết Tam. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam phất phất tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi xem, ta không có tâm tư đi kiểm tra các nàng, chứng tỏ các nàng thật sự không quan trọng, đám Ngân Giáp Vệ kia nhàn rỗi không chuyện gì làm, lại đi ra tay với ba vị lão bà kia của ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Một lão bà của ngươi chết, ai thèm quan tâm? ͏ ͏ ͏ ͏
Đáng giá để ra tay, cũng chính là ngươi và mẫu... mẫu phi ngươi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tới đây Triệu Nguyên Niên đã hiểu ra, lại cúi người cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đến sau khi hắn rời khỏi, ͏ ͏ ͏ ͏
Tiết Tam mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói coi, có phải là con hàng này đang giả bộ hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Giả bộ có tình có nghĩa ở trước mặt chúng ta hả? ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng đúng, quăng mị nhãn cho người mù nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, Tiết Tam hình như lại nghĩ tới điều gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha, vừa nghĩ tới Người Mù còn đang ở Triệu địa, ít ra ta còn có cơ hội xuất mặt, tên Người Mù kia ngay cả ló cái đầu ra cũng không được, trong lòng ta cũng không còn đắng như vậy nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Phúc Vương phi tắm rửa thay y phục, chủ động cầu kiến Bình Tây Vương, nàng rất chủ động. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Trần Tiên Bá đến thông bẩm, ͏ ͏ ͏ ͏
Bình Tây Vương ngồi đang trong soái trướng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đi vào soái trướng, thì đứng im, nhìn Trịnh Phàm đang ngồi trên vị trí chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi đó, vừa mới bắt đầu lật xem tấu chương, ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, dựa vào dư quang vừa nhìn tấu chương, vừa nhìn Phúc Vương phi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi không lên tiếng, không cúi đầu, không thỉnh an, hai tay đặt trước người, cứ đứng thoải mái như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia thả tấu chương xuống, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn nàng, ͏ ͏ ͏ ͏
Mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mập. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Phúc Vương phi lộ ra nụ cười tủm tỉm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không dám gầy, sợ ngài không còn cảm giác. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân này, vẫn có kiểu cách ve vãn như vậy, nàng hiểu cách trêu chọc tiếng lòng nam nhân vào thời điểm thích hợp. ͏ ͏ ͏ ͏
Về điểm này, thực ra Tứ Nương còn càng lợi hại hơn nàng nhiều, nhưng mà vấn đề là, Tứ Nương lợi hại, Trịnh Phàm hiểu rõ, ở trước mặt Tứ Nương, vương gia vẫn luôn nằm ở vị trí ‘yếu thế’. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà ở trước mặt Phúc Vương phi, vương gia có thể duy trì cảm giác ‘khống chế’. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, trong mắt của nàng, tuy không xa cách quá lâu, lúc tương phùng, lại cho người một cảm giác như lớp sa mỏng trên người nàng đã bị rút đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước kia, nàng uốn gối nịnh nọt, thật ra ít nhiều gì cũng vẫn mang theo loại ý vị người làm dao thớt ta làm thịt cá, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, lại không còn cảm giác đó nữa, ngược lại, còn có chút ý tứ nước sạch sinh ra phù dung. ͏ ͏ ͏ ͏
Đổi lại là trước kia, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng cũng không dám cứ đứng ở đó mà nhìn thẳng vào mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cực khổ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi nhếch môi lên, hình như có một chút không kềm chế được biểu cảm, ͏ ͏ ͏ ͏
Cúi đầu, hít một hơi, ͏ ͏ ͏ ͏