Mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể được gặp lại vương gia, thiếp thân rất vui, là vui vẻ thật sự. ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật gù, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đường xa mệt nhọc, đi nghỉ ngơi cho tốt đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lại cầm lấy tấu chương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trịnh Phàm!!! ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi hô lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tấu chương trong tay vương gia, suýt nữa là rơi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Tiên Bá và Trịnh Man đang đứng bên ngoài, thân thể hai người đều run cầm cập một hồi, cũng không phải là bị một tiếng hô to này dọa cho phát sợ, mà là hai người thật sự không nghĩ tới ở trong soái trướng lại có người dám can đảm gọi thẳng tục danh của vương gia như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, dù sao thì hai người cũng đâu có ngu, không quan tâm bên trong có lớn tiếng đến đâu, cũng không thể đi vào nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong soái trướng, vương gia khẽ cau mày. ͏ ͏ ͏ ͏
- Trịnh Phàm, ta đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhìn thấy rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Tại sao ngài không đến ôm ta một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
.... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong quân doanh, ở một nơi, hiện đang có tiếng khóc rung trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Nơi này, đang lo liệu một đám ma, là tang sự của Hoàng hậu nương nương Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Mục Câu và thành viên đi theo sứ đoàn phụ trách sắp xếp, ngoại trừ nhóm người đang khóc nức nở, còn lại là vương công quý tộc Càn quốc bị bắt tới, vừa mới có được tự do. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan tài, là tìm thấy ở xung quanh đây, sau khi hoàn thành giai đoạn đầu của tang sự tiền kỳ, di thể Hoàng hậu nương nương sẽ được đặt vào trong quan tài, đưa về Thượng Kinh. ͏ ͏ ͏ ͏
‘Chuyện xảy ra quá bất ngờ’. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có thể giản lược tất cả, ͏ ͏ ͏ ͏
Vả lại bây giờ, họ vẫn còn đang ở trên địa bàn quân trại người Yến. ͏ ͏ ͏ ͏
Bỗng nhiên giáp sĩ người Yến tăng thêm không ít, tiếng khóc lập tức chậm lại đình trệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên người Triệu Mục Câu khoác vải trắng, nhìn thấy Bình Tây Vương gia mang theo Phúc Vương phi đi tới, chủ động tiến lên, đưa hai cây hương. ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ sau khi thấy vương gia và Phúc Vương phi đi vào lều vải đặt di thể Hoàng hậu nương nương, ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm vương công quý tộc Càn quốc bên ngoài, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó dùng một loại âm thanh càng to lớn hơn để gào khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lều vải, trừ bỏ chiếc giường đặt di thể Hoàng hậu nương nương ra, không có một bóng người. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đi tới bên cạnh di thể Hoàng hậu nương nương, di thể đã được xử lý qua, đổi thành chính trang, đồng thời chỗ cổ, còn có một đường máu nhợt nhạt ứ đọng nhìn rất qua loa. ͏ ͏ ͏ ͏
Những vị trí khác trên di thể Hoàng hậu, đều được tô son điểm phấn rất dày, chỉ có chỗ cổ, không lại không hề thoa một chút nào, giống như sợ vết máu sẽ bị che mất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nương nương nàng, chết như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi nhìn về phía Trịnh Phàm đứng bên cạnh mình. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói xem? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ngươi động tay chứ, một nữ nhân tay trói gà không chặt, cho dù nàng là hoàng hậu, ngươi cũng sẽ không hạ lệnh giết nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không cao thượng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Dừng một chút, Trịnh Phàm cầm hương trong tay, rất là tùy tiện nhét vào trên người di thể, cũng không sợ Hoàng hậu nương nương lúc ăn hương hỏa có thể bị nghẹn hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chẳng hề làm gì cả, cũng chính bởi vì ta chẳng hề làm gì cả, cho nên, nàng ta mới chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Người Càn có giao dịch với ta, lúc bọn họ mua bán, bỏ thêm một ít tóc, ta biết ý tứ là gì, ta cũng đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng đã tự sát rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi không hỏi tại sao người Càn muốn giết nàng, bởi vì đều là nữ nhân, lại là nữ nhân thân phận cao quý của Càn quốc, nàng hiểu, còn hiểu rất rõ ràng. Một vị hoàng hậu lúc kinh thành bị công phá lại bị quân địch bắt đi, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng còn sống sót, ͏ ͏ ͏ ͏
Bản thân đã là một loại tội lỗi lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ ràng là nam nhân vô dụng, không thể bảo vệ nữ nhân, để nữ nhân bị người ngoài bắt đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Buồn cười chính là, ͏ ͏ ͏ ͏
Kết quả, ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng sống sót, thế mà lại trở thành chuyện xấu hổ mà nam nhân kia không muốn nhắc đến, thậm chí, không tiếc mọi cách để nàng chết sớm một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt mũi nam nhân, thật quan trọng như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang hỏi ta ư? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là quan trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu trả lời của vương gia, rất là trai thẳng phũ phàng, nhưng lại không thể tính là sai, dù sao, lúc này cũng là một thời đại lễ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lễ giáo của Yến quốc không nghiêm khắc như Càn quốc, nhưng dù cho câu nói này có đặt ở Yến quốc, cũng vẫn đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lại bỏ thêm một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải là trên cơ sở có thể bảo vệ tốt chính nữ nhân của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi đưa tay, giúp hoàng hậu sửa sang lại đầu tóc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chưa từng chạm vào nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc chắn như vậy cơ à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như ngươi từng chạm vào nàng, nàng đã không phải chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Phúc Vương phi nghiêng mặt sang một bên, nhìn Trịnh Phàm nở nụ cười xinh đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở Càn quốc, rất nhiều văn nhân từng viết chuyện liên quan đến ngươi, mấy chuyện ngươi đối những Vương thái hậu, Hoàng thái hậu kia, lâm lâm hạnh hạnh. ͏ ͏ ͏ ͏