Trần Dương sắp xếp xong xuôi các bước, lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Công lao của ta đủ rồi, những thứ này, để lại cho các ngươi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Bà nương ngươi chứ, nếu không phải là bây giờ không đúng lúc, lão tử còn muốn đánh ngươi thêm một trận! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đúng vậy, làm người ta tức giận, làm người ta tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏
Trần Dương cười ha ha, nói ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Các huynh đệ đều đói quá rồi, nhanh làm đi! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Giết!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Giết!!!! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia và Kiếm Thánh, duỗi đũa ra cùng một lúc, muốn gắp miếng xương sườn cuối cùng kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đáng tiếc, dưới tiền đề Kiếm Thánh không cho, miếng xương sườn này, đương nhiên không thể rơi vào bát của vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Hết cách rồi, ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia thẳng thắn đổ nửa bát cơm tẻ còn lại vào trong khay, róc róc thịt trong canh đã được điều vị, lấy ra ăn tiếp. ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh vừa hưởng thụ miếng xương sườn cuối cùng vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Có câu nói, không biết nên nói hay không nên nói. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Nói đi. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Dùng tượng gỗ thay cho thân thể, vốn là một loại tôn trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ta biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với thân thể đã bị tổn hại, dùng một loại gỗ tốt để bổ toàn, cũng là một loại tôn trọng đối với người chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Có người nói, Tào Tháo đã từng làm như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, xem ra những quyền quý trong quốc đô Lương quốc, thực ra cũng đã có thái độ nhận sai rất thấp rất thấp, không phải là cố gắng khiêu khích, trên thực tế, bọn họ cũng không ngờ tới một lần tuần phố thị chúng, bách tính kích động sẽ làm ra chuyện như vậy với di thể Hổ Uy Bá. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia vừa và cơm vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Mấy năm tiếp theo, đại khái là sẽ không đánh trận nữa, Làm gì thì làm cũng phải để trận chiến sự này thu đuôi lại thật hoành tráng. Tuy nói Lương quốc bởi vì quốc chủ bị đổi, dẫn đến việc bị Càn Sở ném sang cho Đại Yến ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng thực tế, còn là do các quý nhân của quốc gia này đã từng đồng ý với việc làm của Càn Sở. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này, xem như là ta nhắc nhở cho toàn bộ những người Chư Hạ này tỉnh táo lại một chút, đừng tưởng rằng đẩy tới đây một người chết thay, là có thể tẩy sạch không còn một dấu vết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước ta ở Phạm Thành, từng dùng Niên đại tướng quân để lập lời thề, người dám phạm thiên uy Đại Yến ta, xa mấy cũng giết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói vang dội đến mấy, cũng là chỉ là nghe được tiếng vang, chưa động đến việc thật. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đời này, người ngoài miệng luôn giảng đạo nghĩa, có không ít, nhưng thật sự tin vào cái này, lại không nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Đạo nghĩa cũng không phải là so sánh âm thanh ai cao hơn, mà là xem, dao găm, của ai sáng bóng hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Quý tộc Sở quốc, tướng chủ Càn quốc, còn có đám người Tang kia, thổ dân, người Bắc Khương, còn có những mấy nước hỏ xung quanh, mấy cái lẻ tẻ vụn vặt này. ͏ ͏ ͏ ͏
Chờ mấy năm qua đi, ͏ ͏ ͏ ͏
Yến quốc nghỉ ngơi lấy sức lại, ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc thật sự muốn mở ra đại chiến thống nhất, ͏ ͏ ͏ ͏
Trận huyến chiến này, có thể khiến cho bọn họ lúc phải đưa ra lựa chọn, trong lòng, sẽ cân nhắc lại một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Lục Tử đã từng nói với ta, ͏ ͏ ͏ ͏
Người Man, sợ uy mà không có đức. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra, con người đều là một dạng tiện như nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu nhân nghĩa đạo đức thật hữu dụng như vậy, Càn quốc đã sớm thống nhất Chư Hạ con mẹ nó rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cầm đĩa lên, đem ngụm nước canh cuối cùng, đưa vào trong miệng. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Cạch! ͏ ͏ ͏ ͏
Thả đĩa xuống, Vương gia rất không có hình tượng vỗ vỗ bụng, nói ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Bản vương ăn no, không biết được các huynh đệ dưới trướng kia, ăn có đủ no hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, Vương gia đứng lên khỏi bàn cơm, ͏ ͏ ͏ ͏
Đi tới cửa soái trướng, ͏ ͏ ͏ ͏
Vén màn lên, ͏ ͏ ͏ ͏
Xa xa, ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới trời chiều, ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh tà dương đỏ quạch như máu! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Hắn đồ Lương quốc? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Phụ thân, là đồ đô thành. ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đô thành một quốc gia bị huỷ diệt, vậy quốc gia này, còn có thể tiếp tục tồn tại hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Có, Sở quốc của chúng ta, còn có Càn quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Chử Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Người làm phụ thân bị lời này của nhi tử làm nghẹn đến mức khó chịu, lập tức quật cường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Sao có thể giống nhau được, Lương quốc chỉ là một tiểu quốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An chậm rãi xoay người, móc một quả quýt ra từ trong túi, bắt đầu bóc vỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Chử Dương thì tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đại quốc, tốt xấu gì cũng có thể coi là một con rết trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa được, mấy tiểu quốc thì quá nửa tinh hoa đều ở đô thành, một khi không còn, vậy quốc gia này, còn có thể tồn tại nữa à? ͏ ͏ ͏ ͏
Quan trọng nhất chính là, phá thành và diệt thành, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần ở Dĩnh Đô kia, Hùng lão tứ tỏ rõ là muốn bắt đầu từ số không, đã sớm mang những việc hắn để trong lòng ra ngoài từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏