Cuối cùng, chiếc xe thương mại cũng đến đón Triệu Mạn Chi.
Cô kéo vali nhảy chân sáo xuống lầu. Jeffery đỡ tay giúp cô đặt hành lý lên xe, mỉm cười nói: “Trông cô có vẻ đã khỏi bệnh, tinh thần rất tốt.”
“Tuần trước cơ bản đã khỏi rồi, nhưng vì bận thi cuối kỳ nên không thể đi làm được.”
“Tôi hiểu mà, ai mà chẳng muốn mình có thể tách đôi để dùng trong kỳ thi cuối kỳ chứ?”
Jeffery nói không sai. Triệu Mạn Chi đã phải kéo đôi chân bất tiện của mình chạy lên chạy xuống núi, đến nỗi bạn bè cũng phải cảm thán rằng sinh viên đại lục vì điểm số mà thực sự rất cố gắng.
May mắn thay, công sức không phí hoài.
Bài thuyết trình của nhóm Triệu Mạn Chi đạt điểm cao nhất, chiếm 50% tổng điểm. Điều này có nghĩa là họ đã khẳng định được một trong số ít những vị trí hạng A.
Thêm vào đó, kỳ thi IELTS cũng diễn ra suôn sẻ, không cần tốn thêm hai nghìn tệ để thi lại. Cô cũng coi như đã giải quyết được hai việc lớn trước chuyến đi Bắc Kinh nên tâm trạng tự nhiên rất thoải mái.
“Trang tiên sinh buổi sáng tốt lành.” Triệu Mạn Chi kéo cửa xe ghế sau ra và lớn tiếng chào hỏi, vui vẻ như thể không phải đi công tác mà là đi nghỉ mát: “Lâu rồi không gặp!”
Trang Hựu Khải gật đầu: “Đã sống sót qua kỳ thi cuối kỳ rồi à?”
Anh đang nhắc đến những lời cô than thở trên Facebook vào đêm muộn, khi cô suy sụp vì học ở thư viện.
Mặt cô hơi nóng lên: “Anh xem trạng thái của em bây giờ này, tốt không thể tốt hơn được nữa.”
“Vậy thì tốt. Lần này đến Bắc Kinh là một trận chiến khó khăn, sợ em không chịu nổi.”
Khi xác nhận phương án, Triệu Mạn Chi đã nghe thoáng qua về nhiệm vụ của chuyến công tác này. Cô biết rằng lần này sẽ gặp những nhân vật cấp cao trong bộ. Mặc dù phần lớn công tác chuẩn bị do trụ sở khu vực Hoa Bắc phụ trách, nhưng cô với tư cách là trợ lý của Trang Hựu Khải thì gánh nặng cũng không hề nhỏ.
Cùng lúc đó, Hoàn Nghiệp cũng xảy ra vài sự kiện lớn: một thành viên chủ chốt ban đầu gia nhập nhóm dự án sáp nhập đã bị điều đến một vị trí không quan trọng, bề ngoài là thăng chức nhưng thực chất là giáng chức. Sau đó, Lâm Trác Văn đích thân bay đến Thụy Sĩ thì mới hoàn thành việc sáp nhập dưới những điều kiện mà hội đồng quản trị Hoàn Nghiệp có thể chấp nhận.
Đồng thời, cuối năm, các cuộc gặp gỡ và liên hệ của Trang Hựu Khải cũng ngày càng nhiều hơn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên hôm nay, Triệu Mạn Chi đã nhận thấy anh gầy đi rất nhiều.
Trang tiên sinh luôn nói cô không biết chăm sóc bản thân, vậy còn anh thì sao, chẳng phải cũng không biết quý trọng sức khỏe sao.
Vừa lên máy bay, Trang Hựu Khải đã tham gia một cuộc họp quốc tế, lắng nghe báo cáo về việc tiếp đón các nhà kinh doanh du lịch châu Âu.
Chuyến bay đến Bắc Kinh mất hơn ba tiếng. Chỉ riêng cuộc họp này đã chiếm gần một nửa hành trình. Triệu Mạn Chi vốn đã thiếu ngủ trong tuần thi cuối kỳ, hôm nay lại ra ngoài sớm, ngồi cạnh nghe một lúc, cô không kìm được mà ngáp.
Thấy động tĩnh của cô, Trang Hựu Khải vẫy ngón tay về phía khoang sau, ra hiệu cho cô đi nghỉ ngơi.
“Thật sự không cần…” Cô nói nhỏ, ôm lấy máy tính xách tay ngồi thẳng, hệt như một học sinh ngủ gật bị gọi tên trong giờ học.
Jeffery bên cạnh ghé sát vào nói: “Boss đã lên tiếng rồi, cô cứ đi đi. Có tôi ở đây thì ổn thôi.”
Triệu Mạn Chi ngước mắt nhìn Trang Hựu Khải. Lông mày anh nhíu chặt, nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn, rõ ràng là đang suy nghĩ nghiêm túc, hoàn toàn không có thời gian để phân tâm.
Cô mím môi: “Vậy tôi đi một lát.”
Sau khi thấy bóng người biến mất sau cánh cửa ngăn cách, Jeffery mới thở dài thườn thượt: “Trước đây làm gì có cái đãi ngộ này, chỉ cần lơ đãng một chút là bị mắng té tát rồi.”
Chú Ninh bên cạnh cũng cười: “A Khải đúng là chiều cô Triệu đến mức không giới hạn.”
Trang Hựu Khải tắt tiếng mic, tai nghe vắt trên cổ, giãn nhẹ xương cổ: “Thấy mắt cô ấy thâm quầng như gấu trúc, tôi không đành lòng.”
“Trước đây Cynthia hai ngày chỉ ngủ bốn tiếng, cũng chẳng thấy anh thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Đó không phải là thời điểm mấu chốt sao.”
Thời điểm đó, Trang Hựu Khải vừa vào tập đoàn đã tiếp quản nhiệm vụ cải cách chế độ mà Trang Hựu Lâm đang làm dở. Nhiều người lớn tuổi không coi anh ra gì, tưởng vẫn là cậu chủ nhỏ ngỗ ngược lớn lên trong nhung lụa như ngày xưa. Anh ra lệnh, họ liền lấp liế.m, ngấm ngầm không ít lần gây cản trở.
Sau này, anh cùng nhóm người thân cận nhất thức trắng cả tuần để hoàn thiện chế độ rồi mạnh tay triển khai. Anh còn sa thải vài lão làng để dằn mặt và khẳng định vị thế, từ đó mới đứng vững được.
“Đúng vậy, lúc đó quan trọng, bây giờ chẳng lẽ không quan trọng sao? Nghe nói vụ sáp nhập lần này đã phanh phui kẻ nội gián, bên kia chắc đứng ngồi không yên rồi.”
Dặn dò xong những việc quan trọng, các nội dung tiếp theo của cuộc họp tẻ nhạt không có gì đáng nói. Trang Hựu Khải cũng mất hứng nghe tiếp, tài khoản vẫn treo đó, mặc kệ cấp dưới tưởng anh vẫn có mặt và tiếp tục ra sức thể hiện.
Nghe Jeffery nói, anh khẽ nhếch môi: “Có động tĩnh gì không?”
“Chắc là muốn tìm cách lôi kéo thôi, dù sao lão Lưu cũng được coi là một nhân tài hiếm có.”
“Tốt, tiếp tục theo dõi.”
Đang nói chuyện, phía cửa truyền đến tiếng xì xào, mấy người đều quay đầu nhìn, lại thấy Triệu Mạn Chi đẩy xe phục vụ trở lại. Tiếp viên hàng không theo sau cô, vẻ mặt xin lỗi: “Cô Triệu tự tay pha cà phê, nhất định phải mang đến cho anh ạ…”
Trang Hựu Khải khẽ nhếch mí mắt: “Không sao đâu.”
Vừa rồi cô đã học hỏi không ít ở đó, dưới sự hướng dẫn mới pha được cà phê phin, cô muốn đến để cho anh thấy thành ý của mình: “Đến cả Trang tiên sinh cũng đang họp thì đâu có lý nào em lại đi nghỉ ngơi. Vừa hay, pha cà phê xong người cũng sảng khoái hơn, vậy thì xin phép mời mọi người dùng thử.”
Jeffery thích cà phê sữa, chú Ninh thích thêm sữa, Trang Hựu Khải thích cà phê đen… Cô nói rõ ràng tất cả những chi tiết này.
Lư Khiêm Ninh nâng cốc cà phê lên, nói đầy ẩn ý: “Vẫn là nhờ A Khải mà ra cả.”
Jeffery cũng hiểu ý cười theo, tung hứng khiến Triệu Mạn Chi xấu hổ đến nỗi nửa sau buổi nói chuyện cứ rúc vào một bên, không dám nhìn vào mắt Trang Hựu Khải.
Vừa xuống máy bay, cái lạnh phương Bắc ập thẳng vào mặt, không chút thương tiếc luồn vào cổ áo Triệu Mạn Chi.
Đã dự đoán nhiệt độ ở Bắc Kinh thấp, cô đã mang theo những trang bị giữ ấm tốt nhất: khăn quàng cổ, găng tay đầy đủ, tự bọc mình như một người tuyết nhỏ. Khi máy bay trượt trên đường băng, cô cứ thế mặc từng lớp áo lên người. Jeffery còn nói không cần khoa trương đến vậy.
Kết quả vừa đến đã bị gió bấc thổi lạc cả phương hướng. Đoạn đường ngắn ngủi đến bãi đậu xe thôi mà cô đã kêu lạnh mấy câu, đúng là Jeffery đã lừa người.
“Anh ta ở Bắc Âu bao nhiêu năm, sắp tiến hóa thành gấu Bắc Cực rồi, em đi so với anh ta làm gì?” Trang Hựu Khải vừa nói vừa giúp cô quấn chặt khăn quàng cổ hơn: “Với thể chất thế này, còn muốn sang Thụy Sĩ học hành gì nữa.”
Triệu Mạn Chi rụt vai, vùi cả khuôn mặt vào trong khăn: “Em không phải vừa mới ốm dậy sao.”
Jeffery bên cạnh vẻ mặt nghiêm nghị: “Càng sợ lạnh thì càng phải thích nghi, cùng lắm thì ốm một hai lần, vượt qua được thì sẽ không sợ nữa.”
“Không vượt qua được thì sao?”
“Thì thôi.”
“…”
Lang thang đến Hoàn Nghiệp Bắc Kinh trên đường Kiến Quốc Môn Nội Đại, Triệu Mạn Chi mới hoàn toàn tĩnh tâm lại.
Khác với Hồng Kông, cảnh đường phố của cố đô vuông vức và rộng rãi, khắp nơi đều thấm đẫm khí chất lịch sử. Cô đứng trước cửa sổ sát đất, ôm tách trà nóng ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại một lúc lâu rồi mới nhắn tin báo bình an cho Thẩm Hàng.
Trường ở Hồng Kông đang nghỉ lễ Giáng sinh, nhưng các trường học ở đại lục lúc này vẫn đang trong kỳ học nên Thẩm Hàng cũng ở Bắc Kinh. Hai người đã sớm hẹn sẽ gặp nhau sau khi đến.
Nhưng hai ngày trước, chị gái mà Thẩm Hàng quen khi thực tập ở nhà xuất bản đã giới thiệu cho cô ấy vài ngày làm phiên dịch song song để kiếm thêm tiền. Cô ấy chỉ có thể tranh thủ đưa Triệu Mạn Chi đi ăn tối. Triệu Mạn Chi nghĩ mình cũng đang đi công tác, không tiện đi chơi, nên đã thống nhất sẽ sắp xếp thời gian sau khi đến.
Ai ngờ Thẩm Hàng lại bí ẩn nói: “Lát nữa mấy cậu có phải họp với các nhà kinh doanh du lịch châu Âu không?”
Triệu Mạn Chi “ơ” một tiếng: “Sao cậu biết?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Kết quả, sau khi nghỉ ngơi xong và đi xuống, Triệu Mạn Chi nhìn thấy Thẩm Hàng đang đứng trong hàng ngũ phiên dịch.
Những nhân vật quan trọng phía trước đang bắt tay và nói chuyện vui vẻ, còn cô và Thẩm Hàng thì nháy mắt ra hiệu cho nhau từ hai bên.
Cứ như hồi xưa tập thể dục giữa giờ vậy, cách một hàng cũng không ngăn được hai người nói chuyện. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm phê bình kỷ luật tập thể dục, hai cô chính là “một vài học sinh” và “một vài học sinh cá biệt” được dùng làm ví dụ phản diện.
Trang Hựu Khải nhường đường cho các vị chủ tịch của các công ty du lịch vào trong. Quay đầu lại, anh phát hiện cái đuôi nhỏ của mình đã biến mất. Anh rướn cổ nhìn, thấy cô đang nói chuyện với một cô gái trẻ khác ở phía sau.
Anh hạ giọng gọi tên cô: “Triệu Mạn Chi.”
“Ây, đến đây, đến đây.” Triệu Mạn Chi lập tức thu lại vẻ mặt tươi rói của mình và chạy nhanh tới. Thẩm Hàng hiểu ý, khẽ vẫy tay.
Người đàn ông mím môi với vẻ mặt hờ hững, lông mày anh cụp xuống, vẫn mang vẻ uy nghiêm như tuyết lớn đè nén cây tùng xanh.
Triệu Mạn Chi biết mình đã làm sai, không giữ được thể diện trong giờ làm việc nên Trang tiên sinh sẽ tức giận.
“Xin lỗi ạ, đó là bạn học của em, cậu ấy tạm thời làm phiên dịch. Hai đứa em hiếm khi gặp nhau nên hơi phấn khích. Em xin lỗi mà.”
Trang Hựu Khải nghiêng đầu mà không nói gì. Chuyện đã đến nước này, ngoài việc may mắn đó là một cô gái thì còn có thể nói gì nữa? Ai bảo cô có duyên với mọi người như vậy chứ.
Công việc sau đó của Triệu Mạn Chi lại rất nghiêm túc, cô dốc hết tinh thần, tập trung ghi chép cuộc họp, phân tích và sắp xếp nhiệm vụ. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô đã có thể đưa ra một bản nháp đầu tiên để Trang Hựu Khải xem xét.
Anh giữ vẻ mặt bình thản nhưng lại cố ý xem tài liệu rất chậm. Triệu Mạn Chi ngồi trên đống lửa, lại không thể không kiên nhẫn chờ đợi. Mấy lần cô mấp máy môi muốn hỏi gì đó nhưng lại không thể nói ra lời.
Sau khi "đứng phạt" năm sáu phút, cô mới đợi được anh rủ lòng thương hỏi: “Rất vội muốn đi sao?”
“Không…” Triệu Mạn Chi đổi ý nhanh chóng: “Lát nữa còn có sắp xếp công việc gì không ạ?”
“Không có, nhưng có bữa ăn công việc.” Trang Hựu Khải giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Em có hẹn rồi à?”
Cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Trông cô mong ngóng đến mức sợ người khác không nhìn ra.
“Đi với ai? Cũng là bạn học sao?”
“Vâng, là cô gái vừa nãy ạ.” Triệu Mạn Chi giơ hai ngón tay ra làm dấu: “Chỉ có hai đứa em thôi.”
Trang Hựu Khải lúc này mới đóng bản ghi chép cuộc họp của cô lại, đưa trả cô: “Đi đi. Ghi chép gửi cho tôi và các trưởng phòng ban, gửi xong rồi hãy đi chơi, đừng quên đấy.”
“Cảm ơn boss!”
Lư Khiêm Ninh, người chứng kiến toàn bộ, không nhịn được cười nói: “Chỉ là một cô bạn học thôi, có cần đến mức đó không?”
Trang Hựu Khải hừ lạnh: “Lòng cô ấy sắp bay mất rồi.”
“Chẳng qua là bạn học cũ lâu ngày không gặp ôn chuyện thôi.” Quản gia già pha một tách trà, là Long Tỉnh tiền Minh của năm nay: “A Khải, cậu không cảm thấy bề ngoài cô ấy phải nghe cậu sai bảo, nhưng thực chất tâm trạng của cậu đều biến động vì cô ấy sao?”
Chén sứ khẽ chạm vào mặt bàn gỗ huỳnh đàn, nước trà trong vắt cũng rung rinh theo.
“Quan tâm thì sẽ rối thôi,” Lư Khiêm Ninh nói, “Nếu đã thích, cậu cứ để cô ấy biết còn hơn là một mình chịu đựng.”
“Nếu không thích thì sao?”
“Không thích thì cậu có đến nông nỗi này sao? A Khải, tôi là người nhìn cậu lớn lên mà.”
Đến nước này dường như quả thật không còn lý do gì để cãi cố nữa. Sự quan tâm, ưu ái, và lo lắng của anh dành cho Triệu Mạn Chi đã vượt quá mức bình thường. Dù có che giấu đến đâu thì cũng không thể thay đổi sự thật.
Ông ấy nói tiếp: “Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì, chẳng qua là yêu mà không được nên mất mặt thôi. Nhưng đây cũng là bài học bắt buộc của cuộc đời. Cậu sinh ra đã được quá nhiều thứ, nên định sẵn phải học cách mất mát.”
*
Tại nồi đồng của nhà hàng Đông Lai Thuận, những lát thịt cừu cùng với táo tàu và nấm hương đang cuồn cuộn sôi. Triệu Mạn Chi gắp một miếng, nhúng vào sốt mè rồi đưa vào miệng, lập tức bị bỏng phải há hốc mồm hít khí.
Thẩm Hàng thấy động tác cô thái quá thì không nhịn được cười: “Tớ đã bảo cậu ăn chậm thôi mà.”
“Không phải là đói muốn xỉu rồi sao.” Ai mà ngờ được ngày làm việc mà còn phải chờ lâu đến vậy, Triệu Mạn Chi đói đến mức sắp phát điên rồi: “Cậu đừng nói thế, ai cũng nói người Hồng Kông đông, tớ thấy Bắc Kinh cũng không ít đâu.”
“Dù sao cũng là Bắc Kinh mà, đất rộng đến thế nhưng vẫn cứ năm này qua năm khác không đủ chỗ chứa.” Khi Thẩm Hàng nói câu này, cô ấy như nhớ đến bản thân mình, ánh mắt vô định: “Không biết tớ có thể ở lại đây không.”
“Cậu ưu tú như vậy, nhất định sẽ không thành vấn đề đâu.”
Chỉ cần nhìn màn thể hiện phiên dịch của Thẩm Hàng trong cuộc họp hôm nay là biết trình độ chuyên môn của cô ấy rất vững, chắc chắn là một nhân tài được săn đón.
Thẩm Hàng mỉm cười: “Thôi không nói tớ nữa. Hôm nay ở hội trường tớ đã muốn hóng chuyện rồi, cứ kìm nén mãi đến bây giờ. Sếp cậu trẻ thật đấy, người cao thế, như người mẫu vậy.”
“Tớ đã nói với cậu rồi mà, anh ấy rất đẹp trai, vậy mà cậu cứ toàn tưởng tượng ra mấy ông chú béo ú với lão cán bộ thôi.”
“Ai bảo sếp mà tớ gặp toàn là như thế? Mấy ông tổng Vương, tổng Lưu đó, nghe tên đã thấy khác hẳn với Trang tổng của cậu rồi mà.”
Triệu Mạn Chi nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau. Giáo viên giới thiệu Thẩm Hàng là thủ khoa đầu vào của toàn khu, cả lớp đều kinh ngạc, ngoái nhìn. Ở cái tuổi dễ kiêu ngạo nhất, cô gái gầy gò này lại có vẻ mặt lạnh lùng và xa cách. Triệu Mạn Chi còn tưởng cô ấy kiêu kỳ và khó gần.
Kết quả, sau khi thân quen mới biết cô ấy láu lỉnh đến vậy.
Cô cầm ly trà sữa trên bàn hút một hơi, ra vẻ sẵn sàng chịu chết: “Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”
“Vậy tớ nói thẳng nhé,” Thẩm Hàng hắng giọng, “Hai cậu có phải có gì đó không?”
“Nhìn ra được à?”
“Rõ như ban ngày ấy chứ.”
Gần đây mọi người đều bận rộn, những chuyện linh tinh với Trang Hựu Khải cô cũng không có thời gian kể cho Thẩm Hàng. Nói đến đây rồi, không có lý do gì mà không chia sẻ nữa.
Thẩm Hàng vừa nghe cô kể vừa cười như dì ghẻ độc ác rồi thở phào nhẹ nhõm: “Trước đây tớ còn sợ cậu là người không quan tâm đến chuyện tình cảm, tốt quá rồi. Giờ cuối cùng cũng tìm được người có thể thuần phục cậu rồi.”
“Chưa chắc cuối cùng còn không bằng việc một mình nữa đấy.” Triệu Mạn Chi buồn bã khuấy ống hút: “Quan hệ còn chưa bắt đầu, tớ đã băn khoăn liệu nó có kết quả hay không. Cứ nghĩ đến việc khả năng cao là không có, trong lòng tớ đã muốn rút lui rồi. Cậu nói xem, suy nghĩ của tớ có quá cẩn trọng không?”
“Cậu nghĩ như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng tớ đoán, cậu thấy anh ấy quá hiếm có nên dù thấy không có kết quả thì cậu cũng muốn thử, đúng không?”
Dù sao cũng quen biết từ lúc còn non trẻ, Thẩm Hàng hiểu cô đặc biệt sâu sắc.
Họ là như vậy, mỗi người một nơi không làm phiền nhau, nhưng khi thực sự gặp mặt, mọi lời trong lòng đều có thể nói ra.
Thẩm Hàng quyết định thay cô: “Vậy thì đừng nghĩ nhiều như vậy. Người đẹp như cầu vồng, không chỉ khó gặp mà còn thoáng qua như chớp. Huống hồ sau này cậu còn đi du học, thời gian dài rồi, không chừng cậu lại chán trước cũng nên.”
Triệu Mạn Chi cười: “Chưa làm gì mà đã nghĩ đến việc sau này có thể đá anh ấy rồi, còn được đằng chân lân đằng đầu nữa, không đến nỗi vậy đâu mà.”
“Bạn học Triệu Mạn Chi, chẳng lẽ cậu nghĩ việc mình đang làm bây giờ không nguy hiểm sao?” Thẩm Hàng nói: “Hôm nay cậu không thấy anh ta liếc tớ một cái à, gần như là giết người bằng ánh mắt luôn đó.”
“Có khoa trương đến thế không?”
“Hừ, nếu tớ là đàn ông, có khi đã bị hành quyết tại chỗ rồi.”
Ở Bắc Kinh lâu ngày, Thẩm Hàng nói chuyện cũng nhiễm chút giọng Bắc Kinh, nghe có vẻ kiêu căng hơn.
“Không nên nhắc đến người này, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Triệu Mạn Chi nhìn màn hình cuộc gọi đến, khẽ nhíu mày rồi nghe máy: “Alo?”
“Em đang ở đâu?” Giọng người đàn ông vẫn lạnh lùng như thường.
“Em á? Vương Phủ Tỉnh, đang ăn Đông Lai Thuận với bạn học.” Cô cứ tưởng anh hỏi về công việc đã giao, liền giải thích: “Biên bản đã được gửi đi theo yêu cầu của anh rồi, nếu hòm thư của anh không có, em sẽ gửi lại một bản nữa.”
“Được.” Anh cúp điện thoại rồi nói với tài xế: “Đi Vương Phủ Tỉnh.”
Người phụ trách Bắc Kinh đang chờ đợi ở trước thang máy dành cho cán bộ cao cấp hít một hơi: “Ôi dào, giờ này mà đi Vương Phủ Tỉnh thì tắc đường lắm, đặc biệt là khu Đông Đan ấy, mà còn đang có tuyết lớn nữa, đi bộ còn nhanh hơn lái xe đó.”
Trang Hựu Khải im lặng một lát.
Jeffery kinh hãi đẩy gọng kính, chẳng lẽ…
“Tìm cho tôi một cái ô,” giọng điệu không thể nghi ngờ: “Không, hai cái.”
“Thật sự không được thì cứ gọi người đến đón Mandy là được rồi, anh việc gì phải đích thân đi một chuyến?”
Trang Hựu Khải quàng chặt khăn quàng cổ, nhấn mạnh nguyên nhân: “Ngắm tuyết, tiện thể đón cô ấy.”
“……”
“Cái người mà có thể trượt tuyết đẳng cấp chuyên nghiệp ở dãy Alps nói câu này thật sự không thấy ngượng mồm sao?”
Nhưng Jeffery là một trợ lý có đạo đức nghề nghiệp. Khuyên nhủ không được, anh ta đành tiếp tay làm điều xấu: “Vậy tôi gọi nhà bếp chuẩn bị ít canh gừng nhé. Mandy mới khỏi bệnh, sợ lại tái phát.”
Trang Hựu Khải rất hài lòng gật đầu, cầm ô ra cửa.
Chỉ còn lại anh ta một mình lắc đầu ngao ngán.
Rốt cuộc có ai quản nổi không? Cái đầu nặng tình này thật sự có cách chữa trị sao?
*
Ngoài cửa Đông Lai Thuận, không chỉ có mỗi Triệu Mạn Chi bị mắc kẹt.
Trận tuyết rơi đột ngột không làm Tứ Cửu Thành trở nên yên tĩnh. Ngược lại, những hàng xe tắc nghẽn, tiếng than phiền cao thấp và các ứng dụng gọi xe luôn quá tải… tất cả những mảnh vỡ ồn ào này làm tâm trạng con người nóng lên, dần trở nên bực bội.
“Tớ đi bộ ra ga tàu điện ngầm thì được, còn cậu thì sao, làm sao để về?” Thẩm Hàng phải về trường, không cùng đường với cô nên có chút lo lắng: “Nhìn thế này thì trong vòng một hai tiếng tới khó mà gọi được xe rồi.”
“Cùng lắm thì cứ đi bộ về thôi.” Cô đẩy Thẩm Hàng: “Cậu đi trước đi, tình hình thế này, chắc vào ga tàu điện ngầm cũng phải xếp hàng đó, đừng lo cho tớ.”
“Đi bộ về ư? Tuyết lớn thế này, nếu cảm cúm thì tớ biết nói sao với chú Triệu dì Đinh đây?”
“Cùng lắm thì tớ bệnh xong vài ngày rồi về sau vậy.” Triệu Mạn Chi cúi đầu kiểm tra lộ trình: “Hơn một cây số, cũng không xa như mình tưởng, chờ hai tiếng vì cái này thì không đáng chút nào.”
“Nhưng mà…”
“Thôi nào Tiểu Hàng, cậu đi đi, tớ xem có chỗ nào bán ô không.”
Thẩm Hàng đột nhiên kéo tay áo cô, giọng hạ thấp: “Mạn Mạn, kia có phải là sếp cậu không?”
Cô theo ánh mắt của Thẩm Hàng nhìn sang.
Những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay lượn đầy kiêu hãnh. Cơn gió dữ dội như mãnh hổ vươn cánh khiến chúng cuộn xoáy, càn quét, thậm chí nuốt chửng cả thành phố. Duy chỉ có anh, Trang Hựu Khải, không hề bị gió tuyết khắc nghiệt của phương Bắc làm phiền.
Trang Hựu Khải bước đi dài và mạnh mẽ. Chiếc áo khoác dạ cashmere được cắt may tinh tế không vương một hạt băng tuyết nào. Chiếc ô đen được nâng lên, vẫn là đôi mắt trầm tĩnh ấy.
Cứ như lần mưa lớn bất chợt đó, cô quay đầu lại, thấy anh đang đứng đó che ô.
Anh như cây tùng cây bách, như núi non hùng vĩ.
Trái tim cô vốn đã chạy đua mệt mỏi bỗng nhiên kiệt sức, chỉ muốn tựa vào anh để dừng lại.