Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 105 - Chương 105: Đồ Nhà Quê

Chương 105: Đồ Nhà Quê Chương 105: Đồ Nhà Quê

Editor: Hye Jin

"Thanh niên trí thức Tư! Ở đây! Ở nơi đây!"

Cô đang băn khoăn không biết có phải mình đã xác định nhầm thời gian hay không, thình lình nghe thấy có người gọi tên mình.

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn xung quanh, xem xét chỗ nào phát ra âm thanh, ánh mắt nghiêng lại góc chéo tiệm cơm quốc doanh.

Tiệm cơm quốc dân là một tòa nhà hai tầng hiếm hoi trong thị trấn, Lý Lăng Nguyên và Từ Thục Hoa nồng nhiệt vẫy tay chào cô bên cửa sổ trên tầng 2. Chỉ hai cậu ấy ở ngoài, Tư Ninh Ninh có thể mơ hồ nhìn thấy một vài cái đầu phía sau họ.

Mọi người hẳn đã tập trung ở đó cả rồi.

Tư Ninh Ninh vẫy tay với hai người họ, đi về phía tiệm cơm quốc doanh.

Đi lên lầu phát hiện mọi người đều đã đến, có vẻ cả đám thu hoạch không tồi, bên người bọc lớn bọc nhỏ, đương nhiên nổi bật nhất là thuộc về Lý Lăng Nguyên và Ngô Dũng.

Một quả bí ngô dài cả nửa mét nằm cạnh chân, quả bí dài hình móc câu, phần to bằng cái miệng bát, phần nhỏ thì tầm bằng đáy bát, nhìn thế nào cũng cả hai ba mươi cân.

Hai người này tháng này phụ trách mua đồ ăn, bí ngô này hẳn chính là thu hoạch lần này.

Bàn ăn là một cái bàn dài, hai nam nữ thanh niên trí thức ngồi đối diện nhau, Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn thanh niên trí thức Mạc ngồi ở bên kia.

Mạc Bắc đang ngồi ở sát bên ngoài, đang vùi đầu đánh giá đồ vật trong tay... Chính là bình nước quân dụng mà Tư Ninh Ninh vừa bán ban nãy.

Nhớ lại cảnh chợ đen, Tư Ninh Ninh trong lòng khẩn trương.

Cô mất tự nhiên đặt cái sọt xuống bên cạnh bàn, Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt liếc nhau, cùng tiến vào trong nhường chỗ cho cô ngồi.

“Này ~” Tư Ninh Ninh cười tỏ vẻ cảm kích, ngồi xuống nhìn mọi người xung quanh nói: "Ăn trưa ở đây xong trở về sao?"

“Ừ.” Tống Thư Hãn đối diện gật gật đầu: “Giá cả rất phù hợp, sau khi ăn cơm xong chúng ta trở về.

Tống Tiểu Vân cười phúc hậu: "Làm việc lâu như vậy, hiếm khi được nghỉ phép, ăn xong chúng ta trở về có thể nghỉ ngơi thật tốt!"

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Vậy tớ sẽ đến tầng một nhìn xem."

Nói liền đi xuống lầu.

Tiệm cơm quốc doanh chiếm diện tích còn lớn hơn cả Cung tiêu xã, không chỉ là kiến trúc hai tầng, bên trong cũng trang hoàng, mặt đất lát xi măng, vách tường sơn trắng, màu xanh lá cây được sơn đến tận thắt lưng.

Mặc dù không hiểu sao niên đại này lại thích tô sơn xanh, nhưng không thể phủ nhận rằng nhìn nó rất mát mắt.

Quầy gọi món cũ nát hơn nhiều, sơn mài đỏ nứt nẻ, trên đó dán vài dải giấy đỏ nhỏ, tên và giá cả của các món ăn trên đó miễn cưỡng có thể đọc được đồ ăn cùng giá cả.

Tư Ninh Ninh nhìn quanh, nói với người phụ nữ trung niên ở bên trong quầy: "Tôi muốn hai cái bánh hạt mè."

Đại bộ phận đồ ăn đều yêu cầu phiếu lương, phiếu thịt, Tư Ninh Ninh trong tay không nhiều phiếu lắm, hơn nữa trong không gian cô muốn ăn cái gì mà không có?

Nhất thời không thèm ăn cái gì, nghĩ mua hai cái bánh hạt mè không cần phiếu, đối phó một chút làm bộ là được, lại không nghĩ rằng hành động của mình lại khiến người phụ nữ ở quầy bực mình.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh xem nửa ngày chỉ mua hai cái bánh, người phụ nữ trung niên khịt mũi coi thường, xoay người "phanh phanh" vỗ vào tấm ván gỗ nơi gọi món, hùng hùng hổ hổ: "Hai cái bánh hạt mè."

Giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn khiến cái tay đang cầm tiền của Tư Ninh Ninh hơi khựng lại, cô vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy người phụ nữ trung niên đang trợn mắt xem thường cô một cách cực rõ ràng.

Tư Ninh Ninh khẽ cau mày, ánh mắt bất giác lạnh đi vài phần.

Cô còn chưa kịp nói cái gì, người phụ nữ trung niên vậy mà nổi giận lên trước: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cô còn dám trừng tôi, tiểu tiện nhân, đồ nhà quê, ăn mặc quê mùa..."

Bình Luận (0)
Comment