Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 106 - Chương 106: Đều Là Tóc Húi Cua Như Nhau, Ai Cao Quý Hơn Ai

Chương 106: Đều Là Tóc Húi Cua Như Nhau, Ai Cao Quý Hơn Ai Chương 106: Đều Là Tóc Húi Cua Như Nhau, Ai Cao Quý Hơn Ai

Editor: Hye Jin

Làm việc ở tiệm cơm quốc danh được gọi là là bát cơm manh áo, đặc biệt là nhân dân phục vụ, tiếp xúc với người dân cơ sở, đại bộ phận đều là xem người mà hạ đồ ăn.

Gặp chuyện không quan tâm đúng sai, khinh thường người chính là khinh thường, tự dưng đang không không bị mắng chửi, dân chúng bình thường nhát gan thành thật, trước tiên là nghĩ chính mình chỉ ăn mệt một chút, một sự nhịn chín sự lành, cho nên sẽ kiếm đường vòng mà đi.

Nhưng Tư Ninh Ninh cô á, cô trông giống người "bình thường", "thành thật", là dân chúng nhỏ bé nhát gan à? Cô mà sợ người phụ nữ này á?

Tất nhiên câu trả lời là không.

Tư Ninh Ninh cau mày vỗ mạnh lên quầy: “Cô đang mắng ai đấy?”

Mặt bàn trông chắc chắn, nhưng mặt bàn thực chất là hai lớp ván ép mỏng, Tư Ninh Ninh đập cái bàn xuống, một tiếng "bang" vang thật lớn.

Đừng nói là người phụ nữ trung niên bị dọa cho hoảng sợ, khách quan ở tầng 1 cũng cực kỳ kinh ngạc, đồng thời quay đầu sang nhìn.

"Thái độ của cô là như thế nào đấy? Có tố chất gì hay không?”

Tư Ninh Ninh chỉ vào vài cái khung chữ treo trên tường lớn giọng nói: "Cô có xứng với mấy chữ "vì nhân dân phục vụ" này hay không? Bên trên biết cô đối xử với dân chúng là cái thái độ này, cô cho rằng mình còn có thể an an ổn ổn mà đứng trên cái quầy này à?"

“Ngươi, ngươi……”

Tư Ninh Ninh miệng lưỡi sắc bén, mỗi câu thả ra đanh thép, làm người phụ nữ không thể nói được cái gì, chính là như thế Tư Ninh Ninh vẫn còn chưa hài lòng, ở trên quầy đập bàn một cái, thần sắt nghiêm nghị: "Ngươi cái gì mà ngươi. Gọi chủ nhiệm nơi này ra cho tôi, tôi muốn nhìn xem một chút, chủ nhiệm nơi này có biết cô là một đại nhân vật lợi hại như thế này hay không hả? Hay là nói chủ nhiệm của các người cũng y như cô."

Xét cho cùng, Tư Ninh Ninh là người tiếp nhận giáo dục hiện đại, hiểu được thế nào bảo hộ quyền lợi chính mình, nếu là ở những năm 70 mà nói, lúc này đừng nói là muốn gặp cái gì chủ nhiệm, khả năng bị nữ nhân này chửi rủa đều sẽ lựa chọn nén giận.

Có câu nói nói như thế nào đó nhỉ?

Cấp nhiều mặt mũi cho chó nó còn tưởng mình là lão hổ.

Đều là dân đen như nhau, đầu tóc húi cua như ai, ai cao quý hơn ai chớ?

Tư Ninh Ninh chiếm lý, tự nhiên không sợ hãi, không yếu thế. Mà gặp phải đúng nhân vật lợi hại khiến người phụ nữ trung niên khiếp sợ một phen: "Cô, cô... người này sao lại nói như vậy? Chủ nhiệm bận rộn lắm, nào nào có thời gian rảnh..."

Lúc này, một người đàn ông đầu trọc, bụng phệ vén rèm bước ra từ gian bếp sau hỏi: "Ai nha, làm sao vậy, đây là?"

Quầy bên ngoài cách bếp chỉ một khung cửa sổ lớn mở cửa, một màn vừa rồi cho dù phía bếp nhìn không thấy thì những lời nói của Tư Ninh Ninh khẳng định có thể nghe được rõ ràng.

Bây giờ biết còn cố hỏi, tâm tình của Tư Ninh Ninh chịu ảnh hưởng, bức bối, khó chịu, khuôn mặt nhỏ quay sang một bên, không phản ứng.

"Đồng chí Trương tính tình có hơi chút nóng nảy, không có ý xấu gì cả, tôi là phụ trách nơi này, tôi xuất tiền túi ra mời đồng chí một phần mì thịt kho để xin lỗi, đồng chí thấy có được hay không?"

Người đàn ông đẩy đẩy người phụ nữ sang một bên cười cười nhận lỗi: "Chúng ta đều là người trong một đại gia đình, là cùng chung dòng máu, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ thành không, hòa hòa khí khí mỗi người lùi một bước, mỗi người lùi một bước ha."

Xung quanh có những lời xầm xì đầy ghen tị: "Cô gái này mồm mép thật là lợi hại, có mấy câu đã khiến tiệm cơm quốc doanh bồi thường một chén mì, hai phiếu lương thực lận đó."

Tư Ninh Ninh nhíu mày, cô có thiếu một bát mì thịt đâu…

Nhưng có một câu nói hay, duỗi tay không đánh người mặt cười, đảo tròng mắt lại về hai người kia, khuôn mặt nghiêm nghị: "Mì tôi không cần, để đồng chí ấy xin lỗi tôi."

Bình Luận (0)
Comment