Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh nói, đầu ngón tay trắng nõn như nụ hoa mộc lan chỉ ra sau cái đầu trọc lóc, người phụ nữ trung niên mặt mày biểu tình e ngại: "Hơn nữa đồng chí này phải đảm bảo, về sau công tác thái độ đoan chính, ít làm những việc thẹn với đạo đức, với nhân dân đi."
Trong miệng thì nói là người một nhà, là đại gia đình, thực tế thì sao? Ỷ vào chính mình cầm được cái "bát sắt", cầm được tiền lương cao thì hếch mặt khinh thường người khác, so với cái tư bản mà nhà nhà phỉ nhổ thì người này còn tư bản hơn gấp mấy lần.
Có tiền cho nên ăn nói khó cũng không sao, nhưng thời đại này hoàn toàn không phải như vậy.
Thực khách ở tầng một đã dừng ăn, tất cả đều mong chờ xem náo nhiệt, sợ mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, lại truyền đến chỗ lãnh đạo phía trên, đầu trọc quay lại nhìn người phụ nữ trung niên: "Đồng chí Trương..."
Người phụ nữ trung niên nuốt nước miếng, tiến lên cúi đầu với Tư Ninh Ninh: "Thực xin lỗi, đồng chí, tôi vừa rồi không giữ miệng, việc này tôi làm không đúng, về sau nhất định đề cao tư tưởng giác ngộ, tuyệt đối không phát sinh chuyện này nữa."
Công việc này có thể lãnh được 14 tệ 57 xu một tháng, tuyệt đối không thể để mất nó.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ trung niên càng thêm thành khẩn, nhìn chung quanh nói: "Vậy đi, mọi người ở đây làm nhân chứng, về sau có thể bất cứ lúc nào giám sát."
Thấy người phụ nữ có thái độ không tồi, Tư Ninh Ninh không thể cứ nắm mãi không buông, nhẹ nhàng "ừm" một cái, rồi đưa tiền sang: "Đừng quên hai cái bánh hạt mè của tôi."
Người phụ nữ trung niên thật sự bị Tư Ninh Ninh dọa rồi, vừa rồi một hồi như vậy, còn kéo lãnh đạo ra đây để dạy dỗ cô.
Người phụ nữ trung niên cho rằng Tư Ninh Ninh là con gái của vị lãnh đạo nào đó, sợ Tư Ninh Ninh quy trở về cáo trạng, vội vàng cam đoan: "Quên không được, quên không được, một lát nữa sẽ đưa người sang."
Sau khi Tư Ninh Ninh lên lầu, người phụ nữ trung niên tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, song bà ta bị người phụ trách đầu trọc gọi vào bên trong bếp:
"Lúc nãy ta đã nói rồi, ngươi nhất định phải thay đổi tính khí đi... Muốn nhìn mặt mà ra món cũng phải nhìn thân phận người ta đi chứ. Ta đã sớm nói với ngươi lâu rồi, có hai người không thể đắc tội, một là lãnh đạo, một loại khác là người làm công tác văn hóa! Nghe rõ chưa?"
Đầu hói đầu óc còn rõ ràng hơn cả phụ nữ trung niên, vừa rồi bình tĩnh đánh giá Tư Ninh Ninh một phen, xem quần áo không giống như có hậu đài, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, hẳn là thanh niên trí thức từ thành phố về.
"Phó chủ nhiệm Trần, cái này, cái này, tôi không ngờ lại đạp phải ván sắt, về sau không dám, thật không dám!"
Đầu trọc phẩy phẩy tay, xoay người đi nướng bánh: "Chỉ cầu cô gái đó nguyện ý nguôi giận. Nếu người ta quay đầu lại viết tin tố giác, chuyện này lãnh đạo hỏi tới ta cũng không giúp được ngươi..."
Tư Ninh Ninh không biết đang xảy ra chuyện gì ở phòng bếp sau, thấy cô trở lại lầu hai, Từ Thục Hoa vươn cổ hỏi: "Sao cậu đi lâu thế?"
Một nhóm thanh niên trí thức đang bàn tán sôi nổi, căn bản không hề để ý đến động tĩnh dưới lầu, Tư Ninh Ninh không giải thích quá nhiều, cười cười: "À.... Thuận tiện tranh thủ đi vệ sinh á."
Mọi người thực sự không bận tâm về vấn đề này, cái mà họ qua tâm là cái sọt của cô.
"Thanh niên trí thức Tư, cậu mua cái gì vậy? Cả một cái sọt thật là nặng."
Tống Tiểu Vân gật đầu, vẻ mặt đầy tò mò. “Vừa rồi tớ thử xách nó, còn rất nặng nữa."
Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh hơi nhăn lại, nhìn biểu hiện của đám người, vẫn sốc lớp vải bố lên.
"Tớ chỉ mua một ít vận dụng hằng ngày, sau đó tranh thủ đi bưu cục, nhà cũng gửi đến đây một số ít đồ vật... Đừng chỉ nói về tớ, nói các cậu đi, các cậu mua gì đó."