Editor: Hye Jin
Tống Tiểu Vân liếc nhìn Tưởng Nguyệt: "Ở đây nhiều muỗi quá. Tớ và Tưởng Nguyệt đi mua cao Vạn Kim."
Từ Thục Hoa gãi đầu, cười trừ: "Tớ không có gì để mua. Lần này tớ chỉ đi theo các cậu ra đường thôi à."
Haizzz, nơi nào mà không có đồ vật để mua, chỉ là vấn đề cô không có tiền.
Tư Ninh Ninh gật đầu, không vạch trần lời nói dối của cô bạn.
Về phía nam thanh niên trí thức thức, chàng khờ Lý Lăng Nguyên ngồi khom khom người, rút bí ngô từ dưới bàn đặt lên trước mặt: "Các cậu nhìn đi, nhìn nè, tớ cùng Ngô Dũng cùng nhau mua đó. Các cậu đoán xem bao nhiêu tiền?"
Tống Thư Hãn ngắt lời: “Tám xu, vừa rồi cậu đã nói mấy lần rồi.”
Ngay lập tức Lý Lăng Nguyên hờn dỗi oán giận: "Ồ, cái người này thật là, tớ lúc ấy nói cho mọi người nghe, lúc đó thanh niên trí thức Tư còn chưa biết đâu."
Tống Thư Hãn lắc đầu chắp hai tay kiểu “tôi cầu xin cậu đấy”, sau khi Lý Lăng Nguyên dừng làm loạn mới tiếp tục câu chuyện: "Tớ không có mua cái gì, chỉ có bút mực cùng giấy viết thư."
Lời này có nghĩa là không có thứ muốn mua cho nên mới mua mấy thứ này.
Vừa dứt lời, Ngô Dũng tiếp lời: "Tớ cũng không mua được cái gì, xem ra Mạc Bắc có vẻ thu hoạch không nhỏ?"
Những lời này thành công thu hút sự chú ý của mọi người đối với Mạc Bắc, Mạc Bắc hơi dừng lại, Ngô Dũng nhìn chằm chằm vào ấm nước quân dụng trong tay, hỏi: "Ôi, Mạc Bắc, cậu mua ấm nước quân dụng này ở đâu thế, tiêu không ít tiền đâu nhỉ?"
Mạc Bắc thoáng nhíu mày, ngang ngược trả lời: "Không bao nhiêu, cậu muốn, lần sau tớ đưa đi mua."
"Hả? Ha ha.... Tớ chỉ hỏi một chút, không mua nổi."
Giọng điệu kỳ lạ nửa hâm mộ nửa âm dương quái khí khiến Tư Ninh Ninh cau mày.
Phải nói thanh niên trí thức từ khắp nơi đều tụ tập ở đây, tổng cộng có tám người, cho dù Tưởng Nguyệt từng có thù oán với Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh từ tận đáy lòng cũng không quá chán ghét với người này.
Ngô Dũng này thì càng ngày càng lạ.
Cái cách cậu ta đối nhân xử thế khiến Tư Ninh Ninh khá phản cảm.
Rõ ràng là chưa bao giờ xảy ra xung đột, hơn nữa sự việc này cũng không nhằm vào cô, chỉ là cô cảm thấy khó chịu và càng ngày càng không thích nổi con người này.
Đại khái tính khí không hợp đi.
Tư Ninh Ninh cúi đầu.
Ấm nước quân dụng những năm 1970 là một màu xanh lá cây đậm đồng nhất, không có hoa văn nào khác. Mạc Bắc mân mê cái ấm nước quân dụng hấp dẫn ánh mắt mọi người, mọi người cực kỳ tò mò cùng hâm mộ, nhưng đều thức thời không hỏi nhiều.
Mặc dù họ không biết Mạc Bắc đã trả bao nhiêu cho chiếc ấm nước này, bọn họ biết giá cả của nó ở Cung tiêu xã, tóm lại mua không nổi, nếu như vậy hà tất nói nhiều.
Nói quá nhiều và hỏi quá nhiều sẽ khiến mọi người hiểu lầm, và ai ai cũng bị xấu hổ.
Bầu không khí sôi động bỗng trở nên ngượng ngùng, lúc này người phục vụ đã mang đồ ăn đến, đánh vỡ sợ trầm lặng.
"Mau ăn, mau ăn, ăn rồi chúng ta mau chóng trở về, càng ở lâu càng nóng nực."
"Phải, phải ha, ăn nhanh lên."
Có tám người trong bàn, và mỗi người gọi khẩu phần ăn khác nhau. Bên nữ thì tương đối tiết kiệm, không phải cháo thì là bánh, thức ăn này không cần phiếu lương, cháo hai xu một bát, bánh bột ngô thì 4 xu một cái.
Đối lặp, nam thanh niên trí thức thức có vẻ "giàu có" hơn nhiều. Trong đó, Tống Thư Hãn và Mạc Bắc, một người gọi mì thịt, người kia thì gọi cơm với thịt, một bữa cơm thôi tốn mất 50 xu, ở đây đã được gọi là một bữa xa hoa.
Có thể thấy, cả hai đều có gia thế không tồi.