Editor: Hye Jin
Mọi người nói xong đều vùi đầu ăn cơm trong im lặng, không ai dám liếc nhìn bát thịt heo kho trong veo đỏ rực bên kia.
Tư Ninh Ninh nhìn cảnh này bình tĩnh đánh giá, cảm thán về sự chênh lệch giàu nghèo ở niên đại này.
Nhưng vô tình nhìn thấy Mạc Bắc ở bên kia dùng đũa gắp mấy miếng thịt vào trong bát, sau đó dùng tay đẩy ngược cái chén thịt kho tàu hướng vào giữa cái bàn.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, ý thức xấu hổ không biết nói cái gì, cuối cùng Lý Lăng Nguyên mở miệng trước: "Lão đại, cho chúng ta sao."
Hẳn là vậy.
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn, trong bát không nhiều không ít, vừa vặn 7 miếng thịt.
Và bảy miếng thịt này chiếm 2/3 thịt trong chén thịt kho tàu.
“Ừm, phân đi.” Mạc Bắc nhẹ giọng đáp lời, vẫn luôn cúi đầu tập trung ăn bữa cơm của chính mình.
Tư Ninh Ninh ngước mắt lên nhìn đôi lông mày bị sợi tóc che khuất trên trán, ngơ ngác lắc đầu.
Trong một khoảnh khắc, Tư Ninh Ninh nghĩ rằng cô hiểu Mạc Bắc, nhưng là, dường như không hiểu nhiều lắm ...
Mỗi người đều được phân một miếng thịt kho tàu, Tư Ninh Ninh cũng không ngoại lệ.
Niên đại này nay ai cũng biết thịt đắt và khó mua như thế nào, mỗi người nuốt miếng thịt xuống bụng, cả một đám nhìn Mạc Bắc khác hẳn.
Một đám đều dùng ánh mắt sáng như ngôi sao nhỏ, đối diện Mạc Bắc dường như không phải là phàm nhân, giống như như Phật sống. Tư Ninh Ninh khóe miệng giật giật.
Đôi đũa chạm vào bát đĩa vang tiếng "leng ka leng keng", thực mau cơm nước xong xuôi, ai nấy cầm túi của mình, kéo thành đoàn xuống lầu.
Từ Thục Hoa và Tư Ninh Ninh ở cuối. Trong khoảng thời gian này, Từ Thục Hoa muốn giúp Tư Ninh Ninh xách giỏ nhiều lần, lần nào cũng bị Tư Ninh Ninh từ chối.
"Không quá nặng, tớ tự mình mang được."
Khi hai người đang sóng vai nhau đi phía trước, thấy vẻ mặt lo lắng của Từ Thục Hoa, Tư Ninh Ninh nghiêng người về phía cậu ấy an ủi: “Cậu đừng lo lắng, vấn đề dầu đã giải quyết."
“Thật sao?” Từ Thục Hoa hai mắt sáng lên, nắm lấy Tư Ninh Ninh tay: “Ninh Ninh, tớ biết cậu có cách mà."
“ừm… ha hả.”
Kích động một hồi, Từ Thục Hoa vội vàng bảo đảm: "Ninh Ninh, đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ trả lại số tiền và phiếu còn lại cho cậu, tớ tính toán qua rồi, tháng sau sẽ đủ!"
“Cậu trước tiên nên bảo đảm an ổn sinh hoạt hằng ngày đi, cái này không vội."
Từ Thục Hoa đã cảm động rơi lệ: "Ninh Ninh, cậu thật tốt quá."
Cảm kích càng thêm cảm kích, ý tưởng trong lòng Từ Thục Hoa càng thêm kiên định.
Phiếu và tiền nhất định sẽ trả.
Và Từ Thục Hoa muốn duy trì mối quan hệ này, không chỉ vì Tư Ninh Ninh đã giúp đỡ cô rất nhiều, mà còn vì hai người họ ở các phương diện khá là hợp nhau.
Điều quan trọng nhất trong việc duy trì một mối quan hệ là chữ tín.
Tư Ninh Ninh không biết Từ Thục Hoa đang nghĩ gì, thấy đã cách mọi người hơn mười mét, Tư Ninh Ninh thúc giục: "A, nhanh lên ...đi mau thôi."
Suốt mấy tiếng đồng hồ đi bộ, xe đạp cũng không thấy, ngay lúc này có một chiếc xe bán tải kiểu cũ xuất hiện trên đường.
Chiếc xe bán tải từ từ lướt qua, ngay khi Tư Ninh Ninh nghiêng đầu thúc giục Từ Thục Hoa, vô tình chạm mắt với người đàn ông ngồi ở bên ghế phụ.
“Hoắc, Hoắc Lãng?!”
Giọng của Tư Ninh Ninh không nhỏ, là giọng Bắc Kinh trong trẻo và lanh lảnh, Từ Thục Hoa ngây người nhìn theo.
Thanh niên trí thức thức đi phía trước nghe tiếng động cũng quay đầu lại, cùng lúc đó, chiếc xe bán tải nhỏ lùi lại vài mét.