Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 110 - Chương 110: "Quá Giang"

Chương 110: "Quá Giang" Chương 110: "Quá Giang"

Editor: Hye Jin

Cửa sổ ghế phụ lộ ra một cánh tay khỏe mạnh, rồi ngay sau đó một cái đầu quay đầu lại.

Hoắc Lãng liếc nhìn cái sọt tre đeo trên vai Tư Ninh Ninh, sau đó quay đầu nhìn về phía thanh niên trí thức phân tán gần đó, trầm giọng khàn khàn hỏi: "Trở về đội?"

“Vâng” Tư Ninh Ninh đứng đó và nghiêm túc gật đầu.

Cái trán của cô gái nhỏ lấm tấm mồ hôi, cô ấy rõ ràng không làm gì cả, chỉ là đứng ở nơi đó, nhưng lại quyến rũ đến mức Hoắc Lãng sinh ra cảm giác không thể giải thích được, cô gái quá mức ngoan ngoãn, mang một chút quyến rũ đặc biệt.

Hoắc Lãng trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Mở cửa xe được không?"

"Hả?"

Tư Ninh Ninh ngẩn người.

Có ý gì nhỉ?

Chẳng lẽ là muốn đưa bọn họ về cùng sao?

Quá giang thì chỉ đi được thêm một đoạn, còn đoạn sau thì là đường núi, đừng nói là xe bán tải nhỏ, xe đạp miễn cưỡng cũng không đi nổi ...

Tư Ninh Ninh không trả lời vào thẳng câu hỏi: “Đồng chí Hoắc Lãng cũng trở lại đội hả?”

Trong khoảng cách ngắn ngủi, Hoắc Lãng đã vòng xuống xe, kéo cái cửa xe phía sau: "Anh về đội, lên xe đi, mang mọi người đi một đoạn."

Nói xong liền nhìn về phía những người khác: "Ghế sau có thể ngồi hai người, những người khác thì chắp vá ngồi ở đầu xe đi."

Mấy đôi mắt nhìn nhau qua lại: "Kia, kia cảm ơn!"

Những thanh niên trí thức đều nhận ra người trước mặt là Hoắc Lãng, đội trưởng đội bảo an, còn chuyện Tư Ninh Ninh có thể nói chuyện vài câu với đội trưởng đội bảo an, trong lòng mọi người tâm tư lung lay, suy nghĩ không đồng nhất.

Sau khi Tư Ninh Ninh và Từ Thục Hoa lên xe, những người khác lần lượt leo lên thùng sau của chiếc xe bán tải.

Đường ở nông thôn không phải là đường xi măng, toàn là đường đất, trời không mưa, đường khá trơn nên xe bán tải di chuyển chậm, cả đoàn đều không cảm thấy xóc nảy.

Tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn Tư Ninh Ninh từ kính chiếu hậu, trong khi Từ Thục Hoa rất khẩn trương, quay đầu sang một bên giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thật ra hai tay lại nắm chặt phía trước đầu gối.

Tóm lại, dùng một từ để mô tả, bầu không khí trong xe thật khó xử.

Tư Ninh Ninh ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng, "Đồng chí Hoắc Lãng, sao đồng chí lại ở đây, còn... còn"

Ngồi trong xe con...

Và có vẻ như chiếc xe này là đặc biệt đưa đón anh ấy nữa.

“Không có việc gì, làm nhiệm vụ."

“… Ồ.” Tư Ninh Ninh không nói gì cả.

Cô mới gặp Hoắc Lãng vài lần, muốn giảm bớt ngượng ngùng nên mới tùy tiện tán gẫu, đúng là không có nhiều chủ đề.

Cơ mà hình như câu hỏi này càng khiến bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn rất nhiều.

Bên trong xe lại im lặng, mãi đến khi chiếc xe bán tải đi qua ngã ba đường nơi họ cần phải xuống, Tư Ninh Ninh mới lên tiếng: "Chúng ta có phải đã đi lố đường rồi không?"

"Không."

Giọng nói của Hoắc Lãng trầm thấp truyền từ phía trước: "Đi dọc đại lộ đi đến chỗ cầu dây chúng ta có thể xuống đó trở về đội."

Cầu dây……

Tư Ninh Ninh đoán được điều gì đó.

Ngày đầu tiên đến đây đội trưởng đội sản xuất 3 đưa bọn họ đến đây thì có vượt qua một đoạn sông, mực nước không sâu, nếu đến mùa nước lên thì dặn họ đi lên phía trên có một cây cầu.

Cây cầu đó có lẽ là cây cầu dây mà Hoắc Lãng đã nhắc đến.

Không thể không nói, Tư Ninh Ninh đoán đúng rồi.

Lái xe được một đoạn, xe rẽ từ đường cái vào ranh giới núi rừng, đường núi nhỏ hẹp, miễn cưỡng có thể thông xe, Tư Ninh nhìn quanh, trong lòng thầm nghĩ, thời đại này xe ít đó bằng không hai xe đối đầu nhau thì không biết phải làm như thế nào.

Mặt trời giữa trưa bị ngọn cây che khuất, che khuất cả chim chóc bên trong rừng, chiếc xe bán tải dừng lại trước một cây cầu treo xích sắt, Tư Ninh Ninh biết mình đã đến nơi, dẫn đầu mở cửa xe, mang cái sọt đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment