Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh và Từ Thục Hoa lần lượt xuống xe, người ngồi sau cũng nhảy xuống xe, có người hỏi: "Đây là đâu? Đã tới rồi à?"
Tư Ninh Ninh dựa theo sự hiểu biết của bản thân về "cây cầu" lý giải cho mọi người, mọi người lập tức tỏ ý đã hiểu: "Vậy chúng ta đi qua cầu, đi bộ về phía hạ lưu để tìm ra lối đi bộ là được, đúng không?"
Tư Ninh Ninh lắc đầu: “Qua cầu hẳn là sẽ có lối đi khác. Đồng chí Hoắc Lãng cũng muốn trở về đội, chúng ta đi cùng anh ấy.”
Có người biết dẫn đường dẫn đường luôn luôn tiết kiệm thời gian và công sức, bởi vậy chớ dại mà đi một mình.
Đang nói chuyện thì Hoắc Lãng bên này đã nói chuyện vài câu với tài xế, bước xuống xe, đứng ngay cửa xe vẫy vẫy tay.
Tiếng cười của tài xế từ bên trong lập tức truyền đến: "Vậy thì đồng chí Hoắc Lãng, tôi về trước đi. Nếu có việc gì lần sau, tôi lại đón anh."
"Ừm."
Nhìn xe quay đầu, Hoắc Lãng quay ngang, nâng cằm hếch về phía cây cầu: "Trước tiên qua cầu, rồi đi theo đường rộng."
Đường bên kia cầu đều là đường nhỏ, trên núi có rất nhiều ngã ba, ngược lại vẫn có thể phân biệt được "độ rộng".
Đứng đầu là Tư Ninh Ninh, vài nữ thanh niên trí thức đi ở phía trước, chàng khờ Lý Lăng Nguyên khiêng quả bí ngô cùng Tống Thư Hãn nhảy chân sáo đổi kịp nữ thanh niên trí thức: "Thanh niên trí thức Tư ơi, bọn tớ không xách gì cả, đưa đây tớ xách cho."
"Này, này! Đừng chạy như vậy, cầu rung rung, chóng mặt quá đi!"
Cầu dây trong núi là nơi ít tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, Hoắc Lãng khẽ xắn tay áo nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy hình ảnh thiếu niên thiếu nữ đang nô đùa, cười trong nắng.
Thực đúng là một đám....
Một đám nhỏ tinh thần phấn chấn a.
"Đồng chí Hoắc Lãng."
"Ừm?"
Vừa lúc cảm khái, thình lình cho người kêu tên hắn, Hoắc Lãng quay đầu xem ai đang nói, thấy rõ người đang nói chuyện, hắn có hơi chút ngạc nhiên.
“Tôi thay mặt mọi người nói cảm ơn anh." Lông mày của Mạc Bắc hơi nhướng lên, biểu tình như thể toàn bộ không có quan hệ với hắn.
"Thuận tiện mà thôi."
Mọi người cùng về đội, hắn chỉ thuận miệng nói một câu "lên xe" mà thôi.
Hai người sóng vai đi bên cạnh nhau, Hoắc Lãng từ khóe mắt nhìn Mạc Bắc, đôi mày cong sắc bén hơi nhướng lên, khuôn mặt luôn lạnh lùng, lúc này lại nở một nụ cười chưa từng thấy.
Hoắc Lãng hỏi: "Từ Bắc Kinh?"
“Ừm.”
Hoắc Lãng lại hỏi: "Họ Mạc?"
"Đúng vậy."
"Mộ Vân Sơn là gì của cậu?"
"... Cha tôi."
Hóa ra là như vậy.
Khó trách nhìn giống nhau đến như vậy.
Hoắc Lãng bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Hai người đều thuộc loại lạnh lùng, đứng cạnh nhau lúc này, Hoắc Lãng hoàn toàn không nhìn ra được cảm giác lạnh lùng, lãnh đạm như thường ngày.
Rõ ràng là không lớn hơn Mạc Bắc bao nhiêu tuổi, nhưng điệu bộ y như trưởng bối, giọng điệu vui vẻ trêu chọc vãn bối vài câu.
Mạc Bắc hơi nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Anh biết cha tôi sao?"
"May mắn giữ được một bản đồ Vịnh Đông Kinh vẽ tay của đồng chí Mạc Vân Sơn."
Mạc Bắc muốn hỏi lại thêm vài câu, nhưng Hoắc Lãng không cho hắn cơ hội.
Lắc đầu bậc cười, Hoắc Lãng vươn tay vỗ vỗ Mạc Bắc vai, nói: "Rèn luyện cho thật tốt, hậu sinh khả úy."
Nói xong vượt băng đi đằng trước: "Thanh niên trí thức Tư."
"Vâng?"
Tư Ninh Ninh đang đi phía trước quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười trong lúc nói chuyện với mọi người, ánh mắt mờ mịt: "Làm sao vậy?"
"Có thể đơn độc nói chuyện với đồng chí vài câu không?"
“Uh… có thể.” Tư Ninh Ninh ngơ ngác gật đầu.
"Vậy Ninh Ninh, chúng ta phía trước đang đợi cậu nha."
"Ừm."
Những người khác, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, thức thời đi trước.