Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Kẹo

Chương 112: Kẹo Chương 112: Kẹo

Tư Ninh Ninh lắc đầu:

Hoắc Lãng đi tới bên cạnh Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh lại hỏi: "Làm sao vậy?"

“Chờ đã.” Hoắc Lãng không vội nói, mà là nghiêng người liếc mắt nhìn phía sau.

Vừa rồi Mạc Bắc vì cái gì mà mở miệng nói chuyện, Mạc Bắc dừng ngay phía sau, ý tứ của Hoắc Lãng là đợi Mạc Bắc đi rồi lại nói.

Sau khi nhận được ánh mắt của Hoắc Lãng, Mạc Bắc lập tức hiểu ý, thức thời bước nhanh chân lướt sang hai người, chỉ là đi ngang qua Tư Ninh Ninh theo bản năng liếc mắt một cái.

Đôi môi hồng của cô gái mím lại thành một nụ cười, làn da trắng nõn của cô như toát ra một vầng hào quang huyền ảo dưới ánh nắng, đôi mắt nai đen trong veo, đôi hàng mi dài chớp chớp mắt ...

Con chuột ngu ngốc chút tâm phòng bệnh đều không có.

Có cái gì mà không thể quang minh chính đại nói, mà một hai phải dấu mọi người.

"Hừ."

Mạc Bắc ậm ừ một tiếng, quay đầu bước đi.

Tư Ninh Ninh nhíu mày, mờ mịt gãi đầu.

Thế nào ấy nhỉ?

Người này cứ như có hận thù gì với cô vậy.

Cô nơi nào đắc tội cậu ấy đâu, thật là khó hiểu.

Đảo mắt, Tư Ninh Ninh không hề suy nghĩ sâu xa, bờ vai chợt nhẹ đi, khi nhìn lại thì ra là Hoắc Lãng đang xách cái sọt trên vai cô.

“Vừa đi vừa nói chuyện.”

"Ồ ... nhưng mà, em có thể mang nổi mà."

Khi cho đồ vào sọt, Tư Ninh Ninh rất thông minh, dù vén tấm vải lên và nhìn vào bên trong, cũng chỉ thấy tràn đầy đồ vật, không thể nhìn thấy bên dưới có cái gì.

Hơn nữa trên thực tế cũng không có nặng như vậy.

Hoắc Lãng hoàn toàn không nghe lời cự tuyệt uyển chuyển của Tư Ninh Ninh, bước thật lớn đến mấy bước, Tư Ninh Ninh phải lon ton chạy theo mới có thể theo kịp.

Chú ý đến điểm này, Hoắc Lãng thu hẹp bước chân, cân nhắc xem xét, yết hầu lăn qua lăn lại, mới mở miệng: "Thật ra chuyện này... thật ngại quá."

Lời này không khó nghe ra là anh ấy đang quẫn bách, Tư Ninh Ninh đang đi bên cạnh, đưa tay nhéo nhéo đẩy đẩy cái khuỷu tay Hoắc Lãng, càng thêm tò mò: "Rốt cuộc là chuyện gì a?"

Khuôn mặt nam nhân trưởng thành, góc cạnh thoáng qua một tia ngượng ngùng ửng hồng, Hoắc Lãng hơi quay mặt sang một bên, lảo đảo nhìn Tư Ninh Ninh, khô khốc hỏi: "Cái kia kẹo, em còn không?"

“Hả? Kẹo… kẹo?” Tư Ninh Ninh ngốc, lông mày trăng lưỡi liềm nhíu lại thành sâu róm nhìn chằm chằm Hoắc Lãng một cách cực kỳ lạ: “Chỉ là, chuyện này thôi á?"

Hoắc Lãng gật đầu, lo lắng Tư Ninh Ninh sẽ suy nghĩ nhiều, anh nói thêm: "Anh đổi với em.... mua cũng được, em muốn tiền hay phiếu? Anh có thể đưa."

"Hóa ra đội trưởng đội bảo an giàu có như vậy?”

Tư Ninh Ninh nửa thật nửa đùa làm Hoắc Lãng hơi đơ người: ""Không phải tham ô, là tiền trợ cấp."

"À! Em không có cái ý kia đâu."

Tư Ninh Ninh xấu hổ vẫy vẫy tay, cười đến rạng rỡ, tâm trạng khá tốt tung tăng nhảy nhót dẫm lên cành khô lá rụng, đi trước hẳn vài bước: "Em còn ít kẹo chỗ căn nhà thanh niên trí thức, quay đầu sẽ đưa cho anh. Lần trước anh còn giúp em, còn làm cho em một cái sọt."

Tư Ninh Ninh chỉ chỉ cái sọt mà Hoắc Lãng đang mang trên vai, đôi mắt sáng như ngôi sao nhỏ: "Em không cần tiền, cũng không cần phiếu, hừm... Nếu anh ngại thì chờ có thời gian thì giúp em đan một số công cụ đi."

“Được.” Hoắc Lãng không chút do dự gật đầu: "Em muốn làm cái gì?"

Gia đình của Hoắc Lãng đặc thù, trong nhà có em trai em gái còn nhỏ tuổi, em gái thì thân thể khỏe mạnh.

Ngược lại, thể lực của cậu em trai có phần khuyết điểm, gạo hay thịt đều ăn không vào, nhưng kẹo Tư Ninh Ninh đưa là có thể ăn được mấy viên.

Bình Luận (0)
Comment