Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Xen Vào Việc Người Khác

Chương 113: Xen Vào Việc Người Khác Chương 113: Xen Vào Việc Người Khác

Tư Ninh Ninh lắc đầu:

Hoắc Lãng vốn không muốn làm phiền Tư Ninh Ninh, hắn nghe được khẩu âm Bắc Kinh, suy đoán cô ấy là người Bắc Kinh, cho nên kẹo tám phần là từ Bắc Kinh mua đến, trước đó hắn đã viết thư, đem gói giấy kẹo gửi về Bắc Kinh nhờ người mua hộ.

Nhưng khi trao đổi qua lại thì không có tìm được loại nào cùng loại, bởi vậy hôm nay mới có một cảnh như này.

"À, muốn công cụ gì sao, để em về sửa sang lại để xem thiếu cái gì."

"Được."

"Vậy là định rồi?"

“Ừ.” Hoắc Lãng gật đầu.

Kết quả cuối cùng của sự việc này vô cùng hợp ý Tư Ninh Ninh, nhịn không được nở nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng nói: "Thật tốt".

Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú vô song, vóc người cao thẳng đĩnh đạc, so sánh với cô gái đi bên cạnh, như con chim nhỏ nép vào người.

Cũng không biết là nói cái gì đó, cô gái nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng tự nhiên, một đôi mắt đen tròn nhìn người đàn ông phảng phất như cả đôi mắt lấp đầy hình bóng của người đàn ông bên cạnh.........

Mạc Bắc lơ đãng nghiêng đầu liếc nhìn lại, đây là cảnh tượng hắn nhìn thấy.

Không thể giải thích rõ cảm giác lúc này. Có loại cảm giác động tâm, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

Mạc Bắc không thích cảm giác này cho lắm.

Hắn không nghĩ ra được vì cái gì, liền ở trong lòng đẩy hết nguồn gốc nguyên nhân cho Hoắc Lãng.

Nguyên nhân khiến tâm tình không tốt, nhất định bắt nguồn từ việc người đàn ông biết hết thảy tin tức về hắn, mà hắn đối với người đàn ông đó hoàn toàn không biết gì cả.

"Đúng... Nhất định là như vậy."

"Lão đại, cậu nhìn cái gì đó?"

“Không có chuyện gì.” Mạc Bắc lạnh lùng đáp lại, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước.

Và phía trước xa hơn, Tưởng Nguyệt huých vai Tống Tiểu Vân, người cứ lâu lâu quay đầu nhìn lại: "Cậu nhìn cái gì đó?"

Vừa nói Tưởng Nguyệt ngoái lại phía sau, đánh giá phía sau là nam thanh niên trí thức, Tống Thư Hãn và Ngô Dũng đi cạnh nhau, Mạc Bắc và Lý Lăng Nguyên ở phía sau Tống Thư Hãn, còn Tư Ninh Ninh đi tuốt ở phía sau, từ góc độ này, trung gian cách hai nhóm người, căn bản không thấy được Tư Ninh Ninh.

Tưởng Nguyệt không ngốc, đoán chừng Tống Tiểu Vân không phải nhìn Tư Ninh Ninh, ánh mắt đảo quanh nhóm thanh niên trí thức, cuối cùng dừng ở khoảng cách gần Tống Thư Hãn.

Ngay một giây đó, Tưởng Nguyệt như hiểu ra điều gì đó, bắt lấy tay Tống Tiểu Vân, siết chặt, giọng điệu khẩn trương: "Cậu điên rồi!"

“Không phải, tóm lại không phải như cậu nghĩ!” Tống Tiểu Vân vẻ mặt sợ hãi, dứt khoát gạt tay Tưởng Nguyệt ra, bước nhanh về phía trước.

Tống Tiểu Vân thực sự đang nhìn nam thanh niên trí thức thức, nhưng cô ấy không nhìn Tống Thư Hãn.

Tưởng Nguyệt theo sau bất đắc dĩ: "Tớ không muốn xem vào chuyện người khác, nhưng mà Tiểu Vân, cái này là vi phạm kỷ luật, không tốt cho cậu, cậu..."

“Cậu không nói ra ngoài thì có ai biết?" Cái tay Tống Tiểu Vân bị Tưởng Nguyệt nắm lấy khiến Tiểu Vân dừng lại, rống tên, gây ra động tĩnh thật lớn, làm thanh niên trí thức nam nữ đều đưa tầm mắt sang bên này.

Tưởng Nguyệt biểu tình ngẩn ngơ, cực kỳ bi thương.

Không khí tĩnh lặng trong chốc lát, chỉ có tiếng chim chóc và côn trùng vang vọng tứ phía.

Tống Tiểu Vân ý thức được hành động của chính mình, tức khắc lạnh sống lưng.

“Tớ, Tưởng Nguyệt, tớ không phải có cái ý tứ đó, tớ...." Tống Tiểu Vân vừa áy náy vừa căng thẳng, cô toan mở miệng giải thích nhưng lại không nói được câu nào, chỉ qua loa kết thúc bằng một câu: "Tớ chỉ là tâm tình có chút không tốt" cho xong việc.

Tưởng Nguyệt lắc đầu: “Không sao, là tớ xen vào việc người khác."

Đúng.

Là cô tọc mạch chuyện người khác....

Bình Luận (0)
Comment