Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 114 - Chương 114: Không Chiếm Tiện Nghi Của Cậu

Chương 114: Không Chiếm Tiện Nghi Của Cậu Chương 114: Không Chiếm Tiện Nghi Của Cậu

Editor: Hye Jin

Rõ ràng bản thân mình lo chưa xong lại còn có thời gian đi can thiệp vào chuyện người khác.

“Về sau sẽ không.”

Tưởng Nguyệt buông tay, vẻ mặt âm u nhìn Tống Tiểu Vân, đi lướt về phía trước.

"Tưởng Nguyệt ..." Tống Tiểu Vân hô lên một tiếng, nhìn thấy bước chân của Tưởng Nguyệt không dừng lại, thất vọng thu tay lại, thất thần đi về.

Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, mạnh ai trở về chỗ thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh ngồi ở bên giường sửa sang lại đồ vật, Tưởng Nguyệt không có ở trong phòng, Tống Tiểu Vân cũng đang ngồi ở trên giường, cũng không biết mình đang làm cái gì. Toàn bộ căn phòng chỉ có Từ Thục Hoa nhàn nhã nhất.

Cô không mua gì, sáng sớm hôm sau giường đã được thu dọn gọn gàng, trong khi Tư Ninh Ninh thu dọn, cô ngồi ở một bên nhàn rỗi nói chuyện phiếm:

"Ninh Ninh, cái nhang muỗi kia dùng tốt ghê á, còn có thể làm được không?"

“Có thể.” Tư Ninh Ninh dừng lại một chút, sau đó mỉm cười: “Nhưng là một mình tớ làm tốc độ chậm, hiệu suất rất thấp, nếu mọi người giúp nhau cùng làm, làm một lần có thể sử dụng được thật lâu."

"Kia vậy thì cùng nhau làm đi, cậu nói một chút đầu tiên làm cái gì? Mà thôi hai chúng ta đừng làm, mọi người cùng nhau làm." Từ Thục Hoa liếc nhìn Tống Tiểu Vân: "Chúng ta ở chung trong một căn phòng, mọi người đều có thể sử dụng."

“Tiểu Vân, cậu nghĩ thế nào?”

Tống Tiểu Vân ngẩn ngơ: "Tớ cảm thấy không thành vấn đề."

Tất cả mọi người đều không có ý kiến, Tư Ninh Ninh càng không có ý kiến: "Như vậy cũng được. Làm nhan muỗi cần có ngải cứu, là ngải cứu khô, cho nên một lát nữa không có vấn đề gì, có thời gian chúng ta đi cắt trở về, ngày mai bắt đầu làm."

“Ồ, được nè!” Từ Thục Hoa thấy Tư Ninh Ninh thu dọn xong giường đi ra ngoài, cô vươn cổ hỏi: “Này, Ninh Ninh, cậu đi đâu vậy? Vừa mới trở về không nghỉ ngơi sao? "

"Tớ có chuyện phải đi vào trong đội... Đúng rồi, nhang muỗi còn cần than củi, buổi tối nấu cơm thiêu thêm chút củi lửa đi."

Nói xong thì người đã biến mất ở ngoài cửa.

Từ Thục Hoa "ồ" một tiếng, ở trong phòng ngồi một lát liền cảm thấy ngồi không được, đi ra ngoài tìm ngải cứu thôi.

Bên kia Tư Ninh Ninh chuẩn bị đến nhà họ Trần đưa kẹo cho Hoắc Lãng, vừa ra khỏi căn nhà của thanh niên trí thức, rẽ vào con đường quen thuộc cây cối um tùm, đụng phải Tưởng Nguyệt.

Tưởng Nguyệt gần đây rất thành thật, cậu ấy không gây ra chuyện gì xấu, cũng không còn âm dương quái khí với cô, ngày thường cũng giao tiếp vài câu đơn giản, lần này vốn chỉ muốn gật gật đầu chào một cái, mạnh ai nấy đi, bỗng nhiên Tưởng Nguyệt vươn tay cản đường đi của cô.

"Tư Ninh Ninh."

“Làm gì?”

Tưởng Nguyệt do dự một chút, sau đó mới chậm rãi rút tay về, do dự một hồi mới nói: "Cậu còn có cái kia kẹo không?"

"........" Tư Ninh Ninh nghi ngờ liếc nhìn Tưởng Nguyệt.

Hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ, sao hết người này đến người khác đều hỏi cô có còn kẹo không?

Thấy Tư Ninh Ninh không lên tiếng, Tưởng Nguyệt liền rút trong túi ra một cái phiếu gạo nhăn nhúm, hai lạng.

"Tớ không ăn không của cậu, tớ đổi với cậu, phiếu gạo hai lạng, đổi bốn viên kẹo."

Phiếu lương thực không dễ lấy, hai lạng phiếu thực phẩm là đủ cho một bữa ăn ngon, Tưởng Nguyệt thực ra có chút đau lòng, nhưng cô không muốn Tư Ninh Ninh nghĩ rằng cô đang lợi dụng cậu ta.

Tư Ninh Ninh bối rối, chẳng hiểu thế nào, nhìn chằm chằm phiếu gạo, cũng không nhận lấy.

Cô cho tay vào túi tìm tìm, không nhiều không ít vừa đủ bốn viên.

Đưa kẹo cho Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh lên tiếng: "Nếu cậu thèm thì nói tớ cho cậu mấy viên."

Cả một đám thanh niên mới lớn từ thành thị lại đây, thật sự không dễ dàng. Tư Ninh Ninh không muốn phiếu của Tưởng Nguyệt, lại lo lắng sẽ tổn thương đến tự tôn của Tưởng Nguyệt: "Tớ tính toán là nhang muỗi, yêu cầu cần than củi, nếu cậu có thời gian thì lưu ý thu thập cho tớ một ít."

Bình Luận (0)
Comment