Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 115 - Chương 115: Cùng Hoắc Lãng Lên Núi

Chương 115: Cùng Hoắc Lãng Lên Núi Chương 115: Cùng Hoắc Lãng Lên Núi

Editor: Hye Jin

Tưởng Nguyệt có chút rối rắm, cuối cùng tiếp nhận kẹo trong tay của Tư Ninh Ninh, chôn đầu dưới đất đồng ý.

Tách khỏi Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh đi bộ xuyên suốt đội sản xuất đến con đường rừng tre chỗ Trần gia, cô từ không gian lấy ra một ít kẹo, thẳng đến khi hai túi áo căng phồng mới đi đến Trần gia.

Bước qua hàng rào tre, xa xa nhìn thấy một người đàn ông to lớn đang ngồi xổm bên chỗ cái máng đồ ăn cho gà, Tư Ninh Ninh cố ý đi thật chậm chậm gần đến rồi mới cố ý dậm chân, đồng thời hét lớn một tiếng: "Này."

Vốn là muốn hù dọa Hoắc Lãng, ai biết được Hoắc Lãng đã nghe thấy tiếng bước chân của cô từ lâu.

Hoắc Lãng bình tĩnh liếc nhìn Tư Ninh Ninh một cái, thả con dao chẻ cũi xuống xoay người vào nhà.

Tư Ninh Ninh phồng má đứng ngơ ở sân.

Hừ, chắc khi nào Hoắc Lãng cầu người thái độ mới mềm mại đôi chút, một khi sự tình đã định liền khôi phục lại trạng thái cao lãnh thường ngày. Tức giận quá đi thôi. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì thình lình Hoắc Lãng từ trong phòng đi ra, trong tay còn mang theo cái ghế dựa.

Hoắc Lãng đặt cái ghế bên cạnh cái bàn mây nhỏ trong sân, ý tứ rất rõ ràng, mời Ninh Ninh ngồi.

Tư Ninh Ninh có chút xấu hổ, dáng vẻ hoạt bát cười cười, ngồi xuống lấy toàn bộ kẹo ra.

Lần này số kẹo nhiều hơn lần trước rất nhiều, phải có 20 hoặc 30 viên kẹo, cái này còn chưa tính, Tư Ninh Ninh còn tiếp tục moi kẹo.

"Đủ rồi, quá nhiều, không dùng nhiều như vậy?"

"Tại sao không dùng được? Chúng ta là đồng giá trao đổi."

Tư Ninh Ninh vẫn moi kẹo từ túi ra, Hoắc Lãng muốn ngăn cản, cái tay đưa ra định kéo thì lại cảm thấy không thích hợp, lùi về sau cầm con dao chẻ củi dùng cái cán đè cái tay của Tư Ninh Ninh: "Thật sự đủ rồi."

Giọng điệu lo lắng và vẻ mặt nghiêm túc, Tư Ninh Ninh rụt cổ lại, đột nhiên có loại cảm giác e ngại.

Vừa lúc trong tay cuối cùng cầm hai viên kẹo trong tay, cô lên tiếng "được ạ", rút một viên nhét vào miệng.

Hoắc Lãng hỏi: "Em muốn làm gì? Nếu hôm nay có thời gian, anh có thể đi chặt tre về trước."

"Em muốn một cái giỏ có thể đeo sau lưng, treo bên eo... ừm ... Nói tóm lại, tiện lợi mang theo bên người."

Cái giỏ lúc trước lớn quá, chỉ thích hợp đi vào trấn mua đồ, hằng ngày xuống đất làm việc không quá thực tế.

Hoắc Lãng đáp: “Được rồi.” Ánh mắt Tư Ninh Ninh lóe lên, anh nói: “Em còn muốn một cái ky, cái loại để phơi đồ vật lên trên ấy, à cái ky lỗ to chút, có thể sàn được. Được không?”

“Là cái sàng, vậy là được rồi.” Hoắc Lãng gật đầu, hai thứ này so với đan chiếu dễ làm hơn rất nhiều, hai ngày chẻ tre xong là có thể đan được.

Báo thời gian xong, đang định bảo Tư Ninh Ninh đi về đi thì thấy cô gái nhỏ hai mắt sáng rực rỡ cả lên, trên miệng còn treo nụ cười: "Anh vừa rồi nói muốn đi chặt tre à, em có thể đi cùng không?"

Lần này, Tư Ninh Ninh chẳng dám nói cái gì mà "em đi hỗ trợ anh", chỉ thật thà bảo: "“Thanh niên trí thức không có đồ ăn gì, em thuận đường đi xem có thể tìm được nấm báo mưa hay không?"

Hoắc Lãng im lặng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý đưa Tư Ninh Ninh đi cùng.

Đan rổ tre không giống đan chiếu, yêu cầu đối với tre cũng không quá cao, trên thực tế những cây tre trong rừng tre cách cửa không xa là đủ.

Nhưng xét về số kẹo nhận được và tình cảnh mà Tư Ninh Ninh nói, Hoắc Lãng đã thay đổi chủ ý.

Bảo Tư Ninh Ninh đợi trong sân một lát, Hoắc Lãng vào phòng, mang cho cô gái một chiếc giỏ tre nhỏ, để cho cô ấy mang nấm hôi trở về.

Đương nhiên, vì Hoắc Lãng vô tình nói một câu: "Nấm hôi", Tư Ninh Ninh tức giận nhắc mãi Hoắc Lãng vài câu.

Bình Luận (0)
Comment