Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 116: Em Không Ngốc

Chương 116: Em Không Ngốc Chương 116: Em Không Ngốc

Editor: Hye Jin

Hai người một trước một sau đi lên núi, Tư Ninh Ninh vừa đi vừa hỏi Sớm Mầm đâu rồi, Hoắc Lãng nhẹ nhàng đáp: "Hai đứa nhỏ có thói quen ngủ trưa."

"Ồ……"

Trong khoảng thời gian gần đây nhiệt độ dần dần ấm lên, hoa trên núi dường như nở rộ khắp nơi, nhiều hơn lần trước rất nhiều, ngoài những loài hoa lần trước, Tư Ninh Ninh còn tìm thấy rất nhiều hoa kim ngân leo trên dây leo.

"Nếu chúng ta trở về sớm, em có thể hái một ít trở về không?"

"Em thực thích hoa?"

“Em cũng không thích lắm, nhưng giống như hoa kim ngân này, em có thể hái về, bào chế làm thành trà hoa." Tư Ninh Ninh nói xong quay đầu nhìn Hoắc Lãng: “Trà hoa anh có biết hay không? Anh uống qua chưa?"

Đương nhiên hắn đã uống qua rồi, thế mà Hoắc Lãng lại lắc đầu thở dài như một lão già cố chấp: "Em đây là mang bệnh tiểu thư từ Bắc Kinh, thanh niên trí thức Tư, ham hưởng lạc là thú vui kiểu tư bản, trăm triệu lần không được."

Vốn tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, không ngờ sắc mặt của cô gái nhỏ thay đổi, lời nói hùng hồn như đạn đại bác, phun ra một tràng: "Này cái này như thế nào là thú vui của tư bản?"

"Em lại không tiêu tiền, em dùng chính đầu óc mình đọc sách, nâng cao chất lượng sinh hoạt, đây gọi là trí tuệ."

Ánh mắt của Tư Ninh Ninh nhíu mắt, nửa tức giận, nửa khó chịu liếc Hoắc Lãng một cái sắc lẹm: "Đồng chí Hoắc Lãng, em thấy anh đây là loại người tư tưởng bảo thủ, nhất nhất không được."

Vừa nói, tay vừa hái một nhanhs kim ngân, đi phía trước vượt qua Hoắc Lãng, nắm lấy đuôi hoa kim ngân, hút mật hoa.

Hoắc Lãng ở đằng sau, nhìn hai bím tóc lủng lãng lắc qua lắc lại, bất giấc lắc đầu bậc cười.

Cô gái nhỏ miệng lưỡi sắc bén.

Vì chất lượng nước, ở Bắc Kinh uống trà hoa rất phổ biến, nổi tiếng nhất là hoa lài.

Chỉ có trà hoa lài mới có thể kìm hãm được vị đắng của nước ở Bắc Kinh, mà uống trà hoa ở Bắc Kinh là chuyện thường tình, nhưng ở một nơi nghèo nàn và nhỏ bé như tỉnh H thì lại khác.

Lòng người khó dò, ngôn luận vớ ẩn có thể áp chết người.

“Muốn uống trà hoa thì đóng cửa lại uống, đừng khoa trương." Hoắc Lãng vươn tay kéo cái đuôi tóc tết của Tư Ninh Ninh.

"Hiểu rồi! Đừng kéo bím tóc của em!" Tư Ninh Ninh ăn đau, kéo hai cái bím tóc tết để trước ngực, thời thời khắc khắc phòng ngừa Hoắc Lãng đánh úp bất ngờ.

Thu hết động tác nhỏ của Tư Ninh Ninh vào trong đáy mắt, ở nơi mà Tư Ninh Ninh không nhìn thấy, khóe môi nhếch lên nụ cười hiền hòa: "Những lời anh nói, em phải nhớ cho kỹ.

"Không phải là chuyện trà hoa sao? Còn có cái gì nữa sao?"

Lời vừa nói ra Hoắc Lãng liền biết cô nương này đem lời hắn dặn quên đi sạch sẽ rồi.

Thiệt tình.... chắc là tuổi còn nhỏ đi.....

Hai người chậm rãi đi trên con đường rừng lốm đốm ánh sáng, Hoắc Lãng thở dài: "Nếu không có người dẫn đường không được tùy tiện lên núi."

"Cho dù có người dẫn đường, em cũng không thể dễ dàng đồng ý lời mời của người khác, không riêng gì em, trở về nhà nhắc nhở các đồng chí thanh niên trí thức khác biết."

Có lẽ vì bị kéo cái bím tóc, Tư Ninh Ninh hơi chút khó chịu, vô thức bĩu môi.

Cô đâu phải người không phân biệt được tốt xấu, Hoắc Lãng có ý tốt, cô nghe ra được.

Tuy rằng cô có thể hiểu không có nghĩa là cô có thể chấp nhận giọng điệu của lão cha già của Hoắc Lãng.

"Ai bảo ai muốn đưa lên núi thì em sẽ đi ngay! Em cũng đâu có ngốc!"

Ngay lúc đó, Tư Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hoắc Lãng: "Em cùng anh lên núi bởi vì, ừ..."

Thanh âm phía sau bỗng chốc bị mắc kẹt.

Bình Luận (0)
Comment