Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117: Nếu Thích Lên Núi......

Chương 117: Nếu Thích Lên Núi...... Chương 117: Nếu Thích Lên Núi......

Editor: Hye Jin

Hai người đang đứng ở một đoạn đường dốc, Tư Ninh Ninh đang đứng ở trên cao, tầm mắt ngang bằng với Hoắc Lãng.

Ánh mắt dừng ngay trên người Hoắc lãng, một tia nắng xuyên qua tán cây, chiếu ngay trên người anh ấy.

Đây là hình ảnh gì đây.

Tư Ninh Ninh trước khi xuyên đến đây xuất thân hào môn, dù không cảm tình không thân mật với cha, nhưng là danh xứng với thực một hào môn thiên kim.

Từ nhỏ đến giờ cái gì chưa thấy qua.

Có bao nhiêu người cả đời cũng không tích lũy được của cải, cho dù tuấn mỹ hoặc soái khí, hoặc là nam nhân uy vũ, chỉ cần cô muốn, bao nhiêu đại thiếu nhà giàu đều muốn lắc lư trước mặt cô một vòng.

Nhưng, thật đáng tiếc.

Đó không phải là những gì cô muốn.

Chính là……

Người đàn ông có khuôn mặt như được tạc, xung quanh ánh nắng chiếu vào, ở ngay trước mặt cô, cho dù mặc một bộ quần áo cũ sờn, lại còn dùng cái ánh mắt trêu chọc nhìn cô, vậy mà khi nhìn hình ảnh này, tim cô đập "thình thịch", thanh âm như bị gió cuốn lên.

Cùng nhau bị gió cuốn lên còn có tóc mái của Tư Ninh Ninh.

Tóc mái trước trán bay loạn xạ, trong lòng Tư Ninh Ninh thật lâu không thể bình tĩnh lại được.

Không phải là tình yêu rung động từ nội tâm, mà là một loại ...

Cảm giác ấm áp.

Đúng vậy.

Ấm áp.

Không giống như tính cách sắc bén, góc cạnh của trước đây, nguồn sáng rực rỡ bao trùm lấy Hoắc Lãng, khiến hắn lúc này cả người anh ấy trông dịu dàng đến lạ thường.

Đây là cảm giác ngoài nỗi sợ hãi mà hai lần tước cô cảm giác được.

Cảm giác đặc biệt khiến Tư Ninh Ninh cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hoắc Lãng.

Là vì cô cho tới nay vẫn luôn khao khát sự ấm áp áp.... sao?

"Vì cái gì?"

Hoắc Lãng trêu ghẹo hất hàm, giọng nói đột ngột kéo lại dòng suy nghĩ hỗn loạn của Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh mặt đỏ bừng bừng, nhanh chóng quay lưng lại, vùi đầu, bước từng bước nặng nề tiếp tục đi về phía trước: "Không có gì!"

Cô cùng Hoắc Lãng lên núi, hơn nữa còn chủ động đòi đi theo, là bởi vì cô tín nhiệm Hoắc Lãng.

Ơ cơ mà tín nhiệm này từ đâu tới đây?

Đại khái là xoay quanh Hoắc Lãng có cái cỗ khí thế kia!

Nghiêm cẩn, vững chãi ... giống như hơi thở của một quân nhân.

Hơn nữa cơ bắp rắn chắc, cả người cao to, ngoài việc làm cho người ta sinh ra tín nhiệm, còn cảm giác rất yên tâm.

Ít nhất, nếu lên rừng đột nhiên xuất hiện lợn rừng, Tư Ninh Ninh nghĩ Hoắc Lãng có thể một quyền gõ chết nó.

Ừm, hẳn là có thể đi?

Mà điều đó không thể khiến Tư Ninh Ninh đỏ mặt....

Tư Ninh Ninh đỏ mặt vì cái nụ cười kia, vì cái hếch mắt ia, trong lòng cuồn cuộn lên một cơn sóng ngầm.

Ấm áp sao?

Cô đang khao khát sự ấm áp?

Cảm giác không rõ đột nhiên dâng lên trong lòng khiến Tư Ninh Ninh theo bản năng kháng cự, không thay vì nói là kháng cự, chi bằng nói là bản năng co rúm vì bản năng của chính mình.

Tư Ninh Ninh không biết vì sao mình "khát vọng" hơi ấm, cũng không biết tại sao lại sợ hãi, suốt chặng đường dài tiếp theo, cô vùi đầu đi về phía trước, ven đường có đẹp đến cỡ nào, hoa có đẹp đến cỡ nào cô cũng không ghé mắt nhìn một cái.

Hoắc Lãng nhận thấy sự khác thường của Tư Ninh Ninh, tuy rằng không tiếp xúc nhiều với cô gái này, mỗi một lần gặp nhau cô gái nhỏ này đều bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, nhiệt tình, lúc này thì heo héo.

Giống như ngọn cỏ đung đưa trong gió, đột nhiên bị hút hết sự sống, cô đơn rơi xuống nước, đắm chìm dưới đáy hồ ...

Là hắn đã nói sai cái gì rồi sao?

Hoắc Lãng nghĩ kỹ lại, ừm đối xử với con gái cũng đâu thể nào giống như đối xử với mấy thanh niên kia trong đội được.

"Này cũng đâu là cái gì đại sự."

Sau khi cân nhắc một chút, Hoắc Lãng bước nhanh đi tới bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Nếu em thích lên núi, hoặc hôm nào muốn lên núi hái hoa, hái nấm thì đến tìm anh."

Bình Luận (0)
Comment