Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh dừng lại một chút, khói mù trong lòng liền tiêu tán một chút, cô quay đầu nhìn Hoắc Lãng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không che giấu được: "Anh đi cùng em á?"
"Đương nhiên, không có nhiệm vụ là được."
Nói đến nhiệm vụ, Tư Ninh Ninh nhớ lại tình huống khi gặp Hoắc Lãng ở thị trấn ngày hôm nay.
Tuy không biết "nhiệm vụ" trong miệng Hoắc Lãng là làm gì, cô cũng không tiện hỏi nhiều, đây là việc cá nhân.
Cô nhất định không dám lên núi một mình, Hoắc Lãng nguyện ý bớt thời gian cô thực cảm kích.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh cười một nụ cười thật rạng rỡ: "Cảm ơn."
Nhìn thấy cô gái nhỏ lấy lại nụ cười, Hoắc Lãng thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại nghe Tư Ninh Ninh hỏi: "Cái kia, chungs ta có phải đi nhầm đường rồi hay không?"
Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh, vừa rồi tâm tình hạ xống, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, lúc này cô mới nhận ra giữa đoạn đường này và đoạn đường lần trước phát sinh chênh lệch thật là lớn.
Đi từ chân núi dọc đường đi đến rừng tre mới mới xuống được một con dốc nhỏ, nhưng hiện tại bọn họ đang ở đâu, địa hình cũng dần dần đi xuống, nếu đi xa hơn nữa, tam phần đi xuống một thung lũng.
Tư Ninh Ninh có chút lo lắng: "Chúng ta sẽ không đi lạc chứ?"
“Sẽ không. Đi con đường này cũng có thể."
Hoắc Lãng bước lên trước: “Trời nóng, trong núi buồn, nên đổi một chỗ khác càng tốt."
Có Hoắc Lãng dẫn đường, Tư Ninh Ninh không còn cảm giác sợ hãi nữa, lấy lại tinh thần, tung ta tung tăng hái hoa, cách phía sau lưng Hoắc Lãng hơn mười mét mới lon ton đuổi theo.
Chờ đến khi đến nơi, trên đầu Tư Ninh Ninh đã đội một cái vòng hoa kim ngân tự đan trên đường đi từ bao giờ.
“Oa……”
Khung cảnh hiện ra là cây cối ngày càng thưa thớt, đất đai bị một rừng tre lũng đoạn xanh ngắt, gió thổi vi vu, lưng chừng núi chập chùng âm thanh gió thổi xào xạc, không khí đặc biệt trong lành.
Và ở phía bên kia của rừng tre, một dòng suối nhỏ uốn lượn xuyên qua.
Thiên nhiên thật hùng vĩ, giống như là tầng mây bị xé toạc ra một cái khe hở, độc nhất nơi đó có một nguồn sáng bao phủ, suối nước lóng lánh, từ cao chảy đến thấp âm thanh róc rách thật dễ nghe.
Vứt bỏ đi khoảng thời gian đồng án vất vả mệt nhọc, trong một khoảng khác Tư Ninh Ninh còn tưởng rằng cô đang quay về lúc tuổi thơ được về nhà bà ngoại.
Cô yêu thích nơi này.
Yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn những ngôi sao nhỏ lấp lánh trong mắt cô gái nhỏ, Hoắc Lãng nhìn thoáng qua thôi cũng biết cô ấy vừa ý nơi này.
Đôi mắt của Hoắc Lãng nhìn theo Tư Ninh Ninh, họ cùng nhau nhìn quanh: "Trong núi muôn hình vạn trạng, các mùi thiên nhiên đều không giống nhau, nơi này còn hẻo lánh hơn lần trước, lần sau có thời gian nhiều hơn có thể dẫn em đi xem."
"Bây giờ, chúng ta làm việc trước đi."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nheo mắt cười: "Vâng."
"Hoắc Lãng, dòng suối nhỏ này chảy từ đâu tới?"
Hoắc Lãng ánh mắt quét để chọn tre, Tư Ninh Ninh đánh giá một vòng, nhắm mắt im nghe thanh âm của thiên nhiên.
Phía thượng nguồn của con suối truyền đến một ít động tĩnh, nghe như tiếng nước ào ào chảy xuống.
"Không phải từ núi chảy ra, chính là bên Hoàng Hà phân nhánh lại đây."
Vừa nói, Hoắc Lãng đã cúi đầu, bắt đầu chặt tre.
"ồ". Bởi vì không thể giúp được gì, liền như những gì cô nói ngay ban đầu, ôm cái giỏ tre khom người ở xung quanh tìm kiếm nấm báo mưa.
Gần đây đã có một đoạn thời gian trời không có mưa, trong rừng không nhiều nấm báo mưa, cái nào tìm thấy phần lớn đã khô héo, mục nát rồi.