Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Con Nhím

Chương 119: Con Nhím Chương 119: Con Nhím

Còn những nấm còn lại, không khô héo thì nhìn bề ngoài teo tóp, có vẻ không được khỏe mạnh cho lắm.

Suy cho cùng thì đó cũng là món quà từ thiên nhiên, thuần thiên nhiên sao mà cô không biết mà đi ghét bỏ chứ.

Tư Ninh Ninh không cự tuyệt, hái nấm báo mưa, nhặt bỏ cành chết, bỏ nấm báo mưa vào giỏ tre.

Sau nửa giờ, cái giỏ nhỏ phía sau đã chất đầy hơn chục cây nấm tre, tầng dưới cũng chất đầy nấm tre, Tư Ninh Ninh lắc lắc cái giỏ phía sau, lau mồ hôi trên trán, nửa ngồi xổm về phía trước chọc chọc.

Không có gì ngạc nhiên cô lại tìm được một đám lá tre khô, Tư Ninh Ninh lại gần, bỗng nhiên "rào rạt" rung lên dữ dội.

Động tác này khiến Tư Ninh Ninh kinh ngạc, ngồi ngây trên mặt đất, là rắn sao? Hay là cái gì vậy?

Tất cả các loại ý nghĩ xẹt qua trong đầu, sợ hãi còn kịp dâng lên, Tư Ninh Ninh đã thấy thứ gì ló ra khỏi lá tre.

"Hoắc, Hoắc Lãng!"

Kêu Hoắc Lãng đến thì quá muộn, Tư Ninh Ninh cầm cái que trên tay ra chụp cái con vật kia lại, quay đầu vui vẻ gọi Hoắc Lãng.

Tư Ninh Ninh đây ra một tràn động tĩnh không nhỏ, cả người lại đang ngồi ịch trên mặt đất, Hoắc Lãng còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, thả cây tre đã chặt một nửa, cầm con dao chẻ củi đi tới.

Chờ đến khi đến trước mặt Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng ngẩn người: "Chuyện gì?"

“Con nhím!” Tư Ninh Ninh mặt đỏ bừng, không giấu được vẻ hưng phấn, quay lại nhìn quả cầu gai nhỏ đang dùng cành cây ấn vào.

Vì sợ hãi nên chú nhím đã nặn thành một quả bóng bầu dục, nhìn kỹ hơn thì từ bên ngoài có thể thấy hai chiếc móng nhỏ màu hồng ôm lấy đầu, đáng yêu cực kỳ.

Lúc còn nhỏ ngẫu nhiên có thể thấy được chồn ở trang trại nhà bà ngoại, cũng có lần thấy rắn, cò nữa.

Nhím hoang, đây là lần đầu tiên cô thấy đó.

Tư Ninh Ninh nhìn thấy đồ hiếm lạ, vô thức nở nụ cười vui vẻ xán lạn.

Hoắc Lãng trầm mặc nhìn cô gái đang tập trung vào con nhím, hắn không hiểu lắm, một con nhím thôi, có gì đâu mà buồn cười nhỉ?

Còn cười rạng rỡ vậy sao?

Chẳng lẽ là thèm thịt?

Hoắc Lãng ngồi xổm xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh trên một đầu gối, lật úp con nhím lại bằng con dao chẻ củi, nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Nếu em muốn, anh có thể xử lý cho em, còn giữ bí mật cho em."

"Hả? …” Tư Ninh Ninh lắc đầu khó hiểu nhìn Hoắc Lãng, khi cô nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, nụ cười vẫn chưa phai nhạt: "Cái gì cơ?"

“Thì từ chỗ này.” Hoắc Lãng nâng cằm ra hiệu cho Tư Ninh Ninh nhìn con nhím, con nhím đang cầm cái dao chẻ củi vạch vạch trên người con nhím: "Cắt đầu, rạch từ chỗ này ra, lột da ra ngoài."

Tư Ninh Ninh:! ...?

Ủa ủa cái quái gì thế! Con nhím mà đâu phải con thỏ, cắt đầu lột da làm cái gì? Bộ muốn ăn à?

"Không, không cần đâu."

Tư Ninh Ninh sắc mặt tái xanh, run rẩy cầm con nhím ném ra xa.

Con nhím lăn quay về phía trước, giống như cảm nhận được sự nguy hiểm, không có trói buộc, con nhím nhanh chóng vươn 4 móng vuốt nhỏ ra, chạy thật nhanh biến mất vào trong đám lá tre.

Nhìn thấy cảnh này, Tư Ninh Ninh trong lòng thoáng yên tâm một chút, chợt nghe thấy Hoắc Lãng hỏi: "Em không phải muốn ăn sao? Vì cái gì lại thả?"

Giọng nói trầm thấp đầy nội lực, dáng vẻ nghiêm túc khiến Tư Ninh Ninh không biết nên tức giận hay nên cười, cuối cùng phồng má giận dữ:

"Em, em nói muốn ăn bao giờ! Nó, nó trông mập mập thế cũng chỉ to hơn bàn tay người một chút xíu, lột da đi còn có cái gì mà ăn chứ."

Bình Luận (0)
Comment