Editor: Hye Jin
“À, là anh hiểu sai ý.” Hoắc Lãng bình tĩnh xoa xoa cái đầu cạo trọc lóc: “Thế hệ trước nói nhím hầm canh kiện tỳ, anh cho rằng em trước kia trong thành ăn uống đầy đủ, xuống nông nông không quen, thèm ăn thịt."
Nhận ra mình đã sai, Hoắc Lãng xin lỗi, biểu tình rất tự nhiên, Tư Ninh Ninh ngượng ngùng nếu mà còn tiếp tục hung dữ, chi chi ai ai vài tiếng theo bậc thang mà đi xuống.
Khi Hoắc Lãng tiếp tục công việc chặt tre, Tư Ninh Ninh đổi phương thức mới, khom người một bên nhỏ giọng lẩm bẩm giải thích: "Cho dù là thịt, thì nó cũng quá nhỏ, cắn một cái cũng không được ... không bằng buông tha nó đi, hơn nữa.... Còn nhím đáng yêu lắm luôn."
Không thể hạ miệng được đó không được sao.
Hoắc Lãng gật đầu: “Ừm, em nói có đạo lý."
Thấy vẻ mặt Hoắc Lãng không có mấy thay đổi, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, lại nói tào lao vài câu tiếp tục đi tìm nấm báo mưa.
Chung quanh căn bản đã bị Tư Ninh Ninh quét sạch một vòng, xa hơn thì cô không dám đi, đưa mắt nhìn quanh một vòng dứt khoát ôm giỏ tre đến bên dòng suối.
Rừng tre có nhiều bóng mát, hơi buồn chỉ có cái là bớt nóng nực.
Khoảnh khắc bước ra khỏi rừng tre, toàn thân được tắm nắng, mái tóc đen hấp thụ nhiệt, Tư Ninh Ninh cảm thấy da đầu nóng lên.
Nhìn trái nhìn phải, dọc theo con suối cả chục mét, cô thấy có một bóng cây vắt ngang qua dòng suối, trên mặt đất còn có một cây xà ngang cao đến ngang đùi...
Có bóng cây, có chỗ để ngồi, vừa lúc nghỉ ngơi một chút.
Không cần nghĩ ngợi gì nữa, Tư Ninh Ninh đi tới chỗ đó.
Chỉ định lớn nghỉ ngơi một chút thì có phát hiện mới.
Bởi vì gần suối, có bóng cây chắn nắng, độ ẩm cao, nhiệt độ không đổi, cây cối ngã xuống phủ đầy một mảng rêu lớn, Tư Ninh Ninh vừa đến gần liền thấy bốn hoặc năm cụm nấm vàng kim mọc ở phía bên kia của cây xà ngang.
Màu vàng pha cam, màu sắc tươi tắn, đẹp như một đám san hô.
Sau khi đánh giá cao "vẻ đẹp" của nấm, Tư Ninh Ninh tim đập "thình thịch" dữ dội, trong đầu xuất hiện một ý tưởng: "Được mùa rồi á! A a a a a a."
Không dư thừa, Tư Ninh Ninh bước qua xà ngang, ngồi xổm xuống bắt đầu làm việc.
Chỗ này có bóng che, không nóng lắm, xung quanh rêu xanh chiếm đóng, có dấu hiệu hư hỏng, xung quanh rất nhiều mũi, sâu bọ.ư
Trên cây nấm cũng vậy, có hai con giun đầu đen, màu trắng be ở giữa, trông hơi giống giòi bọ, thực tế không phải giòi bọ.
Loại sâu này ăn nấm mà sống, chỉ xuất hiện trên nấm mộc hoang, nấm mà tự tay gieo trồng sẽ không phát sinh loại tình huống này.
Tư Ninh Ninh sợ nhất những sinh vật không xương sống thân mềm. Nhìn thấy côn trùng trên nấm, sống lưng ớn lạnh, mu bàn tay, cổ nổi da gà lớp lớp. Hu hu đáng sợ quá, làm sao đây?
Ôi nhưng mà đây là thứ tốt, cực kỳ tốt!
Chẳng lẽ vì sợ hãi mà từ bỏ sao?
Dĩ nhiên là không!
Liếc nhìn về phía Hoắc Lãng, Hoắc Lãng cách cô 50 mét, anh đang chặt cành tre quay lưng về phía cô, trong chốc lát sẽ không đi qua đây.
Tư Ninh Ninh hơi an tâm, lật không gian lấy một đôi bao tay bảo hiểm lao động.
Đeo bao tay lên, Tư Ninh Ninh nuốt hai ngụm nước bọt, tập trung vào gốc nấm, cố gắng bỏ qua những con sâu đang xoắn trên ngọn nấm. "Bụp" cô bẻ được góc nấm hoàng kim xuống, bên trên còn dính thêm một tầng vỏ cây.
Một gốc nấm hoàng kim nặng khoảng ba, bốn cân, đường kính lớn hơn khá lớn, Tư Ninh Ninh hay tay nâng gốc nấm, trong lòng dâng lên một niềm tự hào không thể giải thích được.