Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh tách từng cụm nấm ra, một nhánh, hai nhánh, ba nhánh...
Bận rộn một lúc, nhìn những thứ thu hoạch được, trong lòng vô cùng vui sướng.
Một khắc sau, trong đầu Tư Ninh Ninh đột nhiên nhớ đến một bình luận trong video, phàm có liên quan đến việc hái nấm, ngoại trừ những bình luận đố kỵ toàn bộ đều nói là nấm này có thể chữa bệnh các kiểu, rồi hái nấm còn xả stress cực kỳ tốt.
Đúng là cô không biết công dụng nó thế nào, nhưng giảm căng thẳng cực kỳ.
Cô quay đầu lại liếc nhìn Hoắc Lãng, bên chân còn mấy cây tre vừa mới chặt ra, chốc nữa phải bó lại thành bó, phỏng chừng phải mất một lát nữa mới xong.
Tận dụng khoảng trống này, Tư Ninh Ninh cẩn thận đặt những cây nấm xuống bên dòng suối, rửa sạch nấm.
Tư Ninh Ninh tập trung rửa nấm, thình lình nghe thấy trong nước có gì đó quẫy đập, còn tưởng là Hoắc Lãng bận rộn xong rồi nên ném đá xuống hù dọa cô: "Đừng nháo mà, em còn đám nấm nhỏ này thôi, rửa sạch một lúc nữa thôi."
Tuy nhiên, giọng nói rơi xuống, tiếng nước còn bắn to hơn.
Không kìm được sự tò mò, Tư Ninh Ninh liếc nhìn lên thì thấy một đám cá nhỏ tung tăng bơi lội tụ tập dưới suối, tranh nhau đi tìm những con sâu nấm bị nước cuốn trôi.
Khoảng cách cách cô tầm nửa mét, có con cá lớn mật còn hướng về phía Tư Ninh Ninh bơi tớ, mổ nhanh vào nấm trong tay cô một ngụm rồi biến mất vô tung vô ảnh.
Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ giật giật, biểu tình cực kỳ kỳ lạ.
Nói như thế nào nhỉ?
Ừm... Xem như là trải nhiệm kỳ diệu đi.
Rửa sạch nấm xong, Tư Ninh Ninh tìm một nơi sạch sẽ để xếp nấm và chiếc giỏ nhỏ phía sau lại với nhau. Xắn ống quần cao cao lên, đôi chân trắng nõn nghịch vào dòng suối.
Ở đây có bóng cây, nhiệt độ nước hơi thấp, cho dù hanh khô nhưng Tư Ninh Ninh vẫn bị nước lạnh làm cho rùng mình.
Rất may mực nước của con suối không sâu, chỗ sâu nhất không quá đầu gối.
Có thể do mưa hoặc dòng nước chảy rửa sạch bùn đất hai bên, đá cũng được mài nhẵn, cây cỏ hai bên bờ cũng không nhiều lắm.
Sau khi xác định đã buộc chặt ống quần, Tư Ninh Ninh đứng dậy đi hai bước tới nơi có ánh mặt trời chiếu rọi, những con cá đó bị mỗi bước chân của cô làm cho kinh động chạy tán loạn.
Tư Ninh Ninh không vội, cô thấy một tảng đá lớn có đầu nhọn ở trong suối, tiện tay nhặt lên, ném vào trong đàn cá một cái bụp.
Đá ném vào trong suối bắn lên không ít bọt nước.
Hoắc Lãng đang bận rộn trong rừng tre, nghe tiếng động vội vàng quay đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ xắn cao ống quần, đứng ở trong nước có vẻ đang bắt lấy cái gì đó trong nước, vạt áo ngắn đều dán lên mặt nước mà người dường như không phát hiện.
Hoắc Lãng không dám phát ra tiếng động, vì sợ dọa người ngã vào trong nước.
Vững vàng làm nốt chuyện trên tay, ôm hai mươi cây tre ra ngoài, kéo đến chỗ dòng suối, ném lên mặt đất.
Tư Ninh Ninh vừa đập xong một viên đá nữa, đang vớt con cá nhỏ đang choáng váng ném lên bờ, chợt bắt gặp ánh mắt ngưng trọng của Hoắc Lăng, cô hơi khựng lại, đỡ cái eo, xấu hổ cười cười: "À cái kia, chỉ một con cá nhỏ bé xíu, đội sản xuất hẳn không nói gì đâu, nhỉ?"