Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh nhìn ánh mắt của Hoắc Lãng ý tứ rất rõ là không ủng hộ hành vi của cô.
Nhưng mà, Hoắc Lãng không hề chỉ trích, cũng không mắng cô, chi hơi cúi xuống, cúi người vươn tay trước mặt cô: "Đi lên".
Giọng điệu gần như là mệnh lệnh càng khẳng định suy đoán của Tư Ninh Ninh.
Hai môi mím chặt.
"Vâng…" Nắm lấy tay của Hoắc Lãng, ngay tiếp theo bị một cổ sức lực lớn, giống như là cá dưới nước bị câu lên mặt nước, chờ khi phản ứng lại thì đã đứng vững ở trên bờ.
Tư Ninh Ninh vẫn còn đang kinh ngạc, thì Hoắc Lãng đã xoay người bó đám tre lại.
Động tác nhanh nhẹn, cơ bắp cuồng cuồng, dùng dây thừng quấn lấy hai vòng, không ai biết lúc này, hắn đang chột dạ, nội tâm trống rỗng, đang cố gắng kiềm chế tránh đi không thể nhìn vào đôi chân trắng nõn của cô gái.
"Tùy tiện xuống nước, không sợ bên dưới có rắn à?"
"Nước trong mà, em có thể nhìn thấy."
Đúng vậy đó.
Con suối nước trong vắt ngoại trừ thỉnh thoảng có ánh nắng phản chiếu chói mắt, cô nhìn thấy rõ được cả đất cát rành rành bên dưới.
"Rắn rất linh hoạt, một số bám dưới đáy nước, lượn lờ trong các vết nứt của đá, chờ em phát hiện thì đã sớm bị cắn."
"..." Tư Ninh Ninh phồng má không nói gì.
Tuy rằng không thể phủ nhận lời Hoắc Lãng rất có khả năng xảy ra, nhưng mà giờ khắc này nghe thì cứ có cảm giác tranh cãi.
Tư Ninh Ninh hái bốn cụm nấm hoàng kim nặng hơn 10 kg, cái sọt nhỏ căn bản đựng không đủ.
Hoắc Lãng ngồi bên bờ suối, xối nước vào mặt cho đỡ nóng, ngón tay linh hoạt chẻ tre, đan một chiếc nhỏ tạm như lần trước.
Tư Ninh Ninh ở bên cạnh nhặt những cành tre thừa, chuốt chuốt, chỉ chừa lại hai đốt cuối, luồn qua cá, một xâu hơn chục con cá nhỏ.
Sợ con cá bốc mùi, cô lại lấy một cành tre khác gác lên trên suối, còn cẩn thận xác nhận lại với Hoắc Lãng: "Cá bé xíu như vậy, đội trưởng hẳn không nói gì cả đúng không?"
Tư Ninh Ninh nghĩ sẽ không đâu.
Lần trước ở chợ đen cô mua cả một cái thùng cá lớn nhỏ, bởi vì lúc đó không có tiện lấy nên cô đã đổ vào suối trong không gian.
Xong việc cô còn đi xem qua, tất cả đều còn sống.
Dòng suối trong không gian cũng là nước chảy từ thượng nguồn đến, thượng nguồn là một bức tường trong suốt, cho dù là Tư Ninh Ninh hay đám cá hay tất cả đồ vật gì cũng không thể đi ngang qua đó.
Bỏ cá tôm vào đó, hẳn là sau này nó sẽ sinh sản ra càng nhiều, càng nhiều hơn nữa.
Tư Ninh Ninh đang suy nghĩ trong lòng, Hoắc Lãng "ừm" một tiếng, trả lời cho thắc mắc của cô, lúc này cô mới có tâm tình suy nghĩ đám cá nhỏ này sẽ nấu gì ăn đây nhỉ.
Thực mau đan xong sọt tre, Hoắc Lãng nhanh chóng xếp nấp vào trong.
Hoắc Lãng phải khiêng một bó tre thật thật lớn, Tư Ninh Ninh vốn tự xách sọt tre của mình, kết quả cả sọt nấm lớn sọt nấm nhỏ bị anh ấy cầm đi mất.
Với sức lực của Hoắc Lãng, trọng lượng này đối với hắn không là gì, nhưng là nhiều thứ lỉnh kỉnh treo khắp người, đi đường có chút bất tiện.
Tư Ninh Ninh muốn nói tự mình mang, lời còn chưa mở miệng đã bị nét mặt kiên định của Hoắc Lãng.
Cho nên cuối cùng, Tư Ninh Ninh, chỉ xách đám cá nhỏ, còn Hoắc Lãng treo đầy người, một trước một sau trở về.
Mặt trời dần dần xuống núi, một lần nữa hai người trở lại Trần gia, mũi chân đạp tới cửa nhà thì mặt trời vừa lặn.
Thấy trời đã không còn sớm, Tư Ninh Ninh cân nhắc không ngừng, liền không đi đến chỗ sân nhà Trần gia nữa.