Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 123 - Chương 123: Giữ Khoảng Cách

Chương 123: Giữ Khoảng Cách Chương 123: Giữ Khoảng Cách

Editor: Hye Jin

"Cũng giống như lần trước..."

Vốn muốn nói như lần trước nấm thì mỗi người một nửa, kết quả nói một câu xong trước sau cũng chừng chỉ hai giây, Hoắc Lãng cắt ngang lời cô: "Nhà anh ít người, anh lấy một đám nấm, còn lại em mang về."

"À cái này ..." Tư Ninh Ninh còn có chút do dự, Hoắc Lãng đã vào sân rồi.

Bó tre lớn bị ném xuống đất một tiếng “ầm ầm”, Hoắc Lãng bẻ một bó nấm từ trong giỏ ra, còn không lớn hơn bàn tay được bao nhiêu: "Nấm là em hái, anh chỉ thơm lây thôi.

Lập tức, hắn lại đặt cái sọt nhỏ bỏ vào cái sọt lớn, xách đến chỗ Tư Ninh Ninh: "Còn lại khá nặng, có cần anh giúp em xách về không?"

“A… Không cần.” Tư Ninh Ninh ngây người, vội vàng lắc đầu.

Cô ấy đã nói rồi vậy rồi, nếu mà cứ không chịu thì ngược lại làm ra vẻ, Tư Ninh Ninh thuận thế nhận cái sọt mang lên lưng, chưa đến mười cân, cô còn có thể mang được.

Trước khi đi, Tư Ninh Ninh quay đầu lại, người đàn ông cao lớn đang đứng ở cổng sân chưa đi vào trong, ánh mặt trời lặn rực rỡ chiếu vào người anh ấy, tạo thành một màu vàng ấm áp.

Hoắc Lãng đứng đó, chăm chú nhìn theo bước đi của cô.

“Hôm nay anh vẫn đi ngang qua chỗ thanh niên trí thức tuần tra sao?"

Thanh niên trí thức mới chuyển đến căn nhà đó, bởi vì lo lắng bên kia một thời gian dài không người ở, không có nhân khí, sợ có thú dữ xuống nên Hoắc Lãng một ngày hai lần dẫn người sang đi tuần tra.

Cho đến khi thanh niên trí thức ở được tầm nửa tháng, thời gian tuần tra đã thay đổi, có khi đi nhiều, một ngày một hai lần, cũng có những lần 3, 4, 5 lần.

Hai ngày trước, Hoắc Lãng đi công tác ra huyện, đội bản an không có người đi qua bên đó nữa, Hoắc Lãng biết được điểm này, gật gật đầu: "Đi."

“Vậy được rồi!" Tư Ninh NInh nhập môi cười, vẫy vẫy tay: "Khi đi ngang qua chỗ căn nhà thanh niên trí thức, anh đi chậm một chút, em trả giỏ lại cho anh."

Cái sọt tạm bợ đan nhanh, nhưng chất lượng khá khiếm khuyết dùng chỉ hai lần, Hoắc Lãng có thể sửa lại để dùng.

Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn đổ nấm tre vào sọt lớn thôi, nhưng cái sọt lỗ lớn quá, nấm vào sẽ bị lọt, ngẫm lại liền từ bỏ.

Dù sao thì đội bảo an của Hoắc Lãng sẽ đến đó, cô không cần lại đi một chuyến.

"Tạm biệt!"

Chia tay Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh chạy một mạch ra khỏi rừng tre trước cửa nhà họ Trần, rồi mới dần dần giảm tốc độ.

Ngày nay, quan hệ nam nữ rất nhạy cảm và hà khắc, sáng chiều xã viên đều xuống ruộng bận rộn, chẳng còn thời gian đâu mà để ý những điểm khác, còn thời điểm này tan tầm thì không thể vô tư vật được nữa.

Nếu người ta nhìn thấy cô đi một mình với Hoắc Lãng, đối phương nếu là một người thiện tâm không lo chuyện bao đồng thì thôi còn gặp người tọc mạch, không giữ được mồm mép thì quả là một cơn ác mộng.

Ai biết được hôm sau sẽ truyền ra những lời nói thế nào, phiên bản 1, 2, 3 hay 5.

Bất giác nhớ lại cảm giác khó giải thích được lúc ở trên núi, Tư Ninh Ninh cau mày.

Có lẽ, dù người khác có đàm tiếu hay không thì cô vẫn nên bảo trì khoảng cách với Hoắc Lãng.

Tư Ninh Ninh tin tưởng một câu, thanh giả tự thanh, cô không sợ người khác hất nước bẩn, nhưng trong lòng cô có chút bài xích với cái cảm giác lúc đó.

Tiềm thức nói với cô rằng, quyết định bảo trì khoảng cách là một quyết định đúng đắn.

Tâm trạng đã vốn không được thuận ý rồi, trong lòng khó chịu, bụng lại réo réo nữa! Nhanh về nhà thôi.

Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh thở dài một hơi thật dài. Dẫm lên hoàng hôn bước chân thật nhanh về nhà.

Bình Luận (0)
Comment