Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 124 - Chương 124: "Phúc Tinh" Tư Ninh Ninh

Chương 124: "Phúc Tinh" Tư Ninh Ninh Chương 124: "Phúc Tinh" Tư Ninh Ninh

Editor: Hye Jin

Vừa đi được không bao xa thì nghe thấy tiếng đằng sau có người kêu cô, mông lung không rõ, Tư Ninh Ninh quay đầu lại nhìn nhìn, rốt cuộc với thấy được người tới.

“Thím Liên Mễ, có chuyện gì vậy?”

Cách đó vài chục mét, trên một sườn núi khác nằm chéo trên cánh đồng, Trần Liên Mễ trên vai đang gánh một cái đòn gánh rỗng, vẫy vẫy với cô.

"Thanh niên trí thức Tư, chờ thím một lát, thím có chuyện muốn nói."

"Vâng thím."

Chỉ chờ tầm vài phút, Trần Liên Mễ đã đến bên cạnh Tư Ninh Ninh, nhìn thất thỏm chung quanh, xung quanh đây là một mảng lúa nước lớn, cao hơn đầu gối, chờ mấy hôm nữa mới có thể thu hoạch được, bên trong cũng không có người.

Đảm bảo xung quanh an toàn, Trần Liên Mễ mới mở miệng nói: "Thanh niên trí thức Tư, lần trước cháu hỏi thím hai việc còn nhớ hay không?"

Tư Ninh Ninh vốn đang có chút buồn bực, nghe lời này tinh thần trở nên tỉnh táo hẳn lên.

Hai chuyện, là hai cái chuyện hôm trước đó! Chính là gà con với trồng rau.

Đã một tháng kể từ khi cô đi tìm thấy Trần Liên Mễ, Tư Ninh Ninh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, bây giờ Trần Liên Mễ lại nhắc lại.

Cô vội vàng hỏi: "Thím, có tin tức rồi hả thím."

"Thì có tin tức ở thím mới đến đây."

Khuôn mặt Trần Liên Mễ cười thật tươi, đuôi mắt nhăn thành nếp sâu, hai ngón tay kéo kéo tay Tư Ninh Ninh: “Thanh niên trí thức Tư gặp vận khí thật tốt, song hỷ lâm môn."

Lời này có nghĩa hai việc đều thành...

Tư Ninh Ninh thật là vui vẻ, đôi môi hồng nhạt mở ra một nụ cười thật tươi, thúc giục: "Thím ơi, thím mau nói đi, rốt cuộc là tình huống thế nào?"

"Này! Vị kia nhà thím cháu biết rồi đó, làm cái gì cũng chú ý tình tự, lần trước thím nói về việc đất đai cho ông ấy, ông ấy suy xét một hồi, bây giờ mới có tin tức. Trưa nay thanh niên trí thức không có nhà thì bên công xã truyền đến tin tức, đã phê duyệt rồi, đồng ý cho thanh niên trí thức ở chỗ đang ở không chiếm đất đai sản xuất của đội sản xuất, tự khai hoang trồng trọt."

Nói một hơi một hồi, Trần Liên Mễ hít một hơi, tiếp tục cười: "Còn có chuyện gà con, ấp gà con cũng cần có thời gian, mấy ngày nay thím đã hỏi thăm qua, trong đội vừa lúc có một hộ chuẩn bị ấp gà con, buổi chiều thím đã nói với người đó rồi, cho nên chậm trễ giờ mới đi tìm cháu... Cháu nhìn xem hôm nay có thời gian không? Được thì chốc nữa thím dắt cháu sang đó nhìn xem."

Trần Liên Mễ không thể ngăn nụ cười trên môi, thím ấy trông hạnh phúc còn hơn cả đương sự Tư Ninh Ninh.

Nguyên nhân vì sao ư, một là sự tình thành công, hai là chồng bà Triệu Hoành Binh đã đề xuất với công xã, đưa ra đề xuất để thanh niên trí thức tự khai hoang đất để trồng trọt nâng cao cuộc sống, được công xã mạnh mẽ khen ngợi, còn được tặng một cái ca tráng men in hình vĩ nhân.

Trần Liên Mễ vui sướng từ tận đáy lòng, mắt nhìn Tư Ninh Ninh giống như nhìn ngôi sao may mắn.

Bởi vì đơn giản nếu Tư Ninh Ninh không đến hỏi bà cái sự này trước mùa màng thì vị kia nhà bà không hề nghĩ đến cái chuyện này.

Sự tình đã thành thì còn chần chờ gì nữa.

Tư Ninh Ninh lập tức đáp lời: "Thím ơi, cháu có thời gian, cháu đem đồ về trước một lát cháu sang tìm thím được không ạ?"

Vừa nói vừa suy nghĩ, dù sao cũng là nhờ nhà người ta giúp đỡ, sao cũng nên cảm ơn một tiếng.

Tư Ninh Ninh đặt chiếc giỏ xuống, vừa nhấc chiếc giỏ tre lên trên, Trần Liên Mễ kinh hô lên một tiếng, xưng hô cũng thay đổi luôn: "Ai nha, con gái, con từ chỗ nào hái được vậy? Nấm hoàng kim?"

"Cháu hái ở chân núi Nam Sơn. Hai ngày trước nó trông còn nhỏ nên hôm nay cháu mới đến xem một chút, ai ngờ nó mọc tốt thật lớn cả một mảnh."

Tư Ninh Ninh cười như hoa, trong lòng thì cực kỳ có ý kiến: Lời nói dối cô đã nói càng ngày càng thuận miệng. Haizzz kể từ khi đến đây cô đã thành kẻ nói dối không luôn miệng luôn rồi."

Bình Luận (0)
Comment