Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh cầm một đám nấm hoàng kim to nhất đưa cho Trần Liên Mễ, thành thật nói: "Thím, thím giúp cháu, đây là đại ân, cháu đưa thứ khác thím khẳng định cũng không cần. Nấm này học hoang trên núi, không tốn tiền, thím không ghét bỏ thì nhận cho cháu vui nha!"
Mặc dù cây cối trên núi không thể bị chặt phá theo ý muốn, càng không thể săn bắt động vật, nhưng nấm, cành cây chết và củi không phải là thứ hiếm lạ gì, đội sản xuất 3, tựa vào núi, 4 mặt là núi, không ít người đi lên nấm hái nấm.
Chỉ là dạo này công việc đồng áng bận rộn, trời không mưa, không phải mùa nấm sinh sôi nên không ai lên núi ...
Quả thực là như vậy.
Thời buổi này, kỷ luật nghiêm minh, những thứ mua bằng phiếu, bằng tiền rất dễ dàng gắn cái nhãn “hối lộ”, nhưng nếu nông dân dễ dàng kiếm được trên núi có thể gọi là thổ sản vùng núi, đó là chuyện khác.
Tư Ninh Ninh nói chuyện cực kỳ xuôi tai, Trần Liên Mễ đẩy qua đẩy lại vài câu rồi cũng không từ chối, cầm nấm trong tay: "Vậy thì thím về trước, lát nước cháu để đồ vào nhà rồi lại đến ha."
"Vâng thím."
Tư Ninh Ninh lại cầm cái giỏ lên, vội vàng đi về phía thanh niên trí thức.
Cô đâu hề biết lúc cô xoay người lại, Trần Liên Mễ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi, nhìn cả một lúc lâu.
Trong lòng Trần Liên Mễ, Tư Ninh Ninh hoàn toàn được gắn cái mác "phúc tính".
Trước không nói đến hai việc được Tư Ninh Ninh ủy thác đã làm xong, nhà bà còn được lợi trong đó. Mấy hôm nay trời không mưa, không phải mùa của nấm, núi Nam Sơn đâu phải chỉ có mỗi thanh niên trí thức Tư lui tới, mà chỉ mỗi con bé này nhìn thấy được.
Hơn nữa nấm hoàng kim mọc thành mảng lớn, đâu phải mắt mù đâu mà không thấy.
Vì vậy, cái vận khí của thanh niên trí thức này thực sự không thể nào chê được.
Trước kia nhìn thấy Tư Ninh Ninh biết đối nhân xử thế, biết tính toán tỉ mỉ cho cuộc sống, thêm chuyện này Trần Liên Mễ càng thêm xem trọng Tư Ninh Ninh.
Ở bên kia, Tư Ninh Ninh trở lại căn nhà thanh niên trí thức.
Lúc cô đi ra cửa, trở về thì mang theo một cái sọt thật là lớn thực mau hấp dẫn sự chú ý của mấy cô gái, sôi nổi xông tới: "Ninh Ninh cậu đi đâu vậy?"
"Trời ạ! Nhiều nấm vậy?"
"Lần trước chuyện gà con đã có tin tức, tớ phải đi một chuyến vào đội, chuyện khác chờ tớ về lại rồi nói sau!"
Đem toàn bổ nấm báo mưa đổ hết lên mặt đất, Tư Ninh Ninh vội vàng kéo cái sọt treo lên chỗ sào phơi đồ: ""Nấm báo mưa các cậu không biết xử lý thì cất đi tớ về tớ sẽ xử lý, bữa tối ăn nấm hoàng kim đi, rửa sạch sẽ làm bình thường là được."
Nấm Hoàng kim không có độc, cho nên không có gì cần phải để ý, Tư Ninh Ninh giải thích ngắn gọn vài câu, sau đó nói thêm: “À đúng rồi, cái sọt này tớ mượn người khác, chốc nữa đội trưởng đội bảo an đến đây các cậu giúp tớ nói với đồng chí ấy một tiếng, đồng chí ấy sẽ mang trở về."
Nói xong Tư Ninh Ninh đã cầm cái sọt chạy đi đã được hơn mười mét.
Ba nữ thanh niên trí thức, nhìn nhau, chậm chạp ừ một tiếng.
Khi Tư Ninh Ninh đến nhà đội trưởng sản xuất, Trần Liên Mễ vừa luộc khoai lang trong nồi, vừa dặn Tam Nha canh chừng lửa đừng để lửa to quá, rồi xắn tay áo đi ra ngoài.
Nhìn thấy cái giỏ lớn trên lưng Tư Ninh Ninh, Trần Liên Mễ trừng mắt nói: "Trời ạ con bé ngốc này, cái này đâu phải chuyện quang minh chính đại, người khác vụng trộm che lại còn không kịp, sao cháu ôm cái sọt lớn thế?"
Tư Ninh Ninh sửng sốt, xoa xoa cái mũi: "Cái này.... Thím cháu vừa rồi thật không nghĩ đến, cơ mà trời sắp tối đen rồi, hẳn không có gì đâu."
Trần Liên Mễ oán trách một tiếng, gật đầu đưa Tư Ninh Ninh đi vòng một vòng nhà kho nông sản bên hông nhà, vào một cái hẻm nhỏ.
Dọc theo hẻm nhỏ đi loanh quanh thêm chừng hai phút, Trần Liên Mễ dừng lại và dừng lại trước cửa một vách tường, là cửa hông chứ không phải cửa chính, Tư Ninh Ninh liền biết đã đến nơi cần đến rồi.