Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 126 - Chương 126: Gà Con (2)

Chương 126: Gà Con (2) Chương 126: Gà Con (2)

Editor: Hye Jin

Trần Liên Mễ gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng ho khan già nua, cùng với tiếng bước chân tới gần: "Tới đây, tới đây? Là ai tới đó."

Một giọng nói của một bà cụ truyền đến.

Trần Liên Mễ cười cười: "Bà Hồ, là con, Liên Mễ."

Cánh cửa mở ra, một cái đầu đầy chỉ bạc buộc gọn bằng những dải vải rách rưới đi ra, bà cụ chỉ cao ngang ngực Tư Ninh Ninh, nhìn tư thế này, có lẽ xương của bà cụ đã rụt lại rồi, ước chừng chỉ cao tầm 1m5 cũng không đến.

Bà Hồ mở cửa và mời hai người họ vào nhà, còn phần Tư Ninh Ninh thì đưa mắt đánh giá xung quanh.

Tuy là một ngôi nhà ngói, nhà gạch, nhưng trên tường lộ rõ ​​những vết nứt, khoảng sân trống trơn, ngoại trừ cái giếng trong góc trong, cùng một cái lu lớn và thùng đựng nước thì cái gì cũng không có.

Tư Ninh Ninh trong lòng ẩn ẩn phỏng đoán, quay đầu lại liếc nhìn bên chân bà Hồ, không có gì bất ngờ, "gót sen ba tấc" (*) đập vào trong mắt cô.

Thực rõ ràng, gia đình này ...

Trước kia không phải là một gia đình bình thường....

"Bà Hồ, không phải là chuyện gì khác, hôm qua không phải nói gà con đã nở rồi sao? Con đem người đến cho bà, bà dẫn đồng chí thanh niên trí thức đến xem rồi chọn đi, thừa dịp trời chưa tối còn nhanh trở về."

Khi cô vừa bước vào đánh giá chung quanh thì nghe thấy Trần Liên Mễ và bà Hồ đang nói chuyện, một người thì giới thiệu về Tư Ninh Ninh, còn người kia thì không ngừng cảm ơn suốt bao năm qua luôn quan tâm đến bà.

Trần Liên Mễ nói đến chỗ này, cô vội vàng tiến lên chào hỏi: "Cháu chào bà, cháu muốn sáu con gà con."

Bà Hồ tiến tới dẫn Tư Ninh Ninh và Trần Liên Mễ vào phòng.

Trong miệng không ngừng nhắc mãi đại khái là "không dám, không dám".

Tư Ninh Ninh hoang mang mờ mịt, Trần Liên Mễ kéo cô sang một bên, ở góc độ mà bà Hồ không nhìn thấy, dùng khẩu hình miệng ra hiệu: "Đây là phạm tâm bệnh."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, sợ nói sai lời nào chọc trúng tâm tư của bà cụ, lúc sau cơ bản không hề mở miệng, bao nhiêu tiền hay là bao nhiêu phiếu đều là Trần Liên Mễ thương lượng.

Bà Hồ cầm cái sọt tre bên trong là gà con, mượn ánh sáng yếu ớt đánh giá cái sọt.

Cái sọt có vẻ đã dùng khá lâu rồi, rông khá cũ kỹ, lỏng lẽo.

Nhưng đây là bên ngoài, bên trong sọt có một ít rơm rạ, bị gà mái ấp nên trở nên mượt mà dị thường, khoảng chục chú gà con bên trong đi qua đi lại, cái đầu nhỏ chuyển động tò mò đánh giá khắp nơi, lông vàng xù xù, miễn bàn là đáng yêu đến mức nào.

"Thanh niên trí thức Tư, trứng gà 4 xu một cái, ấp ra gà sẽ có thiệt hại, thím với ai cũng không thiên vị bao giờ, xã viên đổi gà con thì lấy 10 xu hoặc là nửa cân khoai lang, cháu cũng như vậy, cháu xem như vậy có được hay không?"

Khoai lang là lương thực phụ, tỷ giá quy đổi với loại lương thực tinh là 3: 1. Tư Ninh Ninh ở chợ đêm một chuyến, tính là nửa nhà buôn rồi, cô biết được giá của gạo 17 xu một cân, giá mà bà Hồ đưa ra rất là hợp lý.

Hiện tại bây giờ cô không thể lấy ra được lương thực, cho nên giải quyết bằng tiền là cách tốt nhất.

Tính toán một chút, gà con là thanh niên trí thức thống nhất nhau mua. Người rộng rãi có 1 lạng hay 5 lạng lương thực cũng không thành vấn đề, còn người mà nghèo, khẩu phần ăn vốn đã eo hẹp rồi, giờ mà dùng lương thực đổi thì về khó mà chia đồng đều được.

Tư Ninh Ninh đứng dậy vội vàng gật đầu nói: "Được ạ, đều nghe thím, thím làm việc cháu rất là yên tâm."

Trần Liên Mễ gật đầu và quay đầu nhìn bà Hồ: "Bà, các đồng chí thanh niên trí thức thức vừa đến, trong tay không có nhiều lương thực, bà Hồ, bà xem..."

Điều kiện gia đình của bà Hồ đưa lương thực thì thích hợp hơn, đưa tiền mà nói không có phiếu cũng chẳng tiêu được.

Nhưng Trần Liên Mễ cân nhắc mới nói ra điều này, bà không muốn làm Tư Ninh Ninh khó xử, cho nên mới thương lượng như vậy

"Mười xu một con."

Bà cụ hẳn là bị suyễn, cứ một hồi lại ho lên một hơi, ho như ho gà, bất cứ ai cũng nghe được thân thể bà ấy có bệnh.

Tư Ninh Ninh không do dự chút nào, gọn gàng lấy trong túi ra một ít tiền mặt, hướng về phía cửa sổ đếm đếm rồi đưa cho Trần Liên Mễ.

Trần Liên Mễ đếm lại, xác định không thành vấn đề mới đưa tiền cho bà Hồ: "Bà Hồ, bà đếm lại cẩn thận đi."

Bà Hồ híp mắt thành một đường chỉ, gương mặt gần như là dán vào mấy tờ tiền, đếm một hồi liền giơ giơ tay lên kêu Tư Ninh Ninh chọn gà con.

Tư Ninh Ninh không biết chọn heo cho nên gà cũng không biết, đưa mắt nhìn Trần Liên Mễ cầu cứu: "Thím ơi, thím giúp cháu nhìn với ạ! Cháu không cần gà trống chỉ cần gà mái có thể đẻ trứng là được rồi."

Mỗi hộ chỉ được nuôi tối đa ba con gà, còn trứng có thể đem đến cung tiêu xả đổi thành tiền, cho nên xã viên đều muốn nuôi gà mái không cần gà trống, yêu cầu của Tư Ninh Ninh cũng là hợp tình hợp lý.

Gà con vừa mới vỡ vỏ mấy ngày căn bản giống y chang nhau, người ngoài nghề thật là nhìn không ra được trống mái, nhưng đối với Trần Liên Mễ dân nhà nông mà nói đương nhiên hiểu: "Phân biệt gà con trống mái thật ra rất dễ."

Trần Liên Mễ ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào bên trong dạy Tư Ninh Ninh: "Nhìn con gà này, mông nhọn hoắt, rất có thể đó là gà trống. Mông hình bầu dục kia là gà mái, nếu mà cháu vẫn không nhìn ra được thì nghe nó kêu một chút, giọng có lực hơn là gà trống, gà mái kêu yếu và dứt quãng hơn."

Tư Ninh Ninh nghiêm túc lắng nghe.

Òa, thật đúng là như vậy.

Con gà trong tay Trần Liên Mễ tiếng kêu rất rõ ràng, vang dội, còn một con khác mông hình bầu dụng đúng là tiếng kêu yếu hơn, đứt quãng hơn.

Một tay tiền một tay giao hàng, sáu con gà con được bỏ vào sọt xong, trong cái giỏ cũ chỉ còn lại khoảng 7,8 con, Tư Ninh Ninh hơi động tâm, dò hỏi: "Bà ơi, một nhà chỉ được nuôi tối đa 3 con gà, còn nhiều gà con vậy, bà xử lý thế nào?"

Trần Liên Mễ chỉ nghĩ đơn thuần cho rằng Tư Ninh Ninh đang lo lắng cho bà Hồ, lập tức cười giải thích: "Kỹ năng ấp gà con của đội sản xuất ba chúng ta chỉ có thể trông cậy vào bà Hồ, ngày mai phóng tin tức ra ngoài thì chỉ cần đợi người tới cửa thôi. Cháu á, tâm tư đặt ở trong bụng đi."

Bà Hồ cũng cười cười mấy tiếng, nhìn Tư Ninh Ninh với đôi mắt đục ngầu, hảo ý nhắc nhở: "Cô gái, bà không hù cháu đâu, gà con này khỏe, cứ yên tâm mang về nhà, ngày thương thì cho ăn cám, rồi giun đất cho mau lớn! Nhưng mà cháu phải nhớ cho kỹ, gà con mới ấp còn nhỏ, chồn, mèo nó sẽ canh me!"

Tư Ninh Ninh nhanh chóng gật đầu, âm thầm đem lời này nhớ kỹ, đầu óc xoay chuyển: À, chồn sao, mèo sao.

Có vẻ như phiên bản Tư Ninh Ninh nói dối lại muốn online rồi.

Tư Ninh Ninh: ╮ (╯ ▽ ╰) ╭. Thời thế như vậy rồi, cô là lực bất tòng tâm.

Sau khi ra khỏi nhà bà Hồ, Tư Ninh Ninh không ít thì nhiều đã nghe được không ít tin tức từ chỗ Trần Liên Mễ.

Tỷ như bà Hồ không phải là họ Hồ, mà chồng bà ấy họ Hồ.

Lại tỷ như Hồ gia trước kia là địa chủ, mà ở thời kỳ này, "địa chủ" là một từ rất rất nhạy cảm.

Mười mấy năm trước còn là một gia đình đông đúc thịnh vượng, hiện giờ cây đổ, khỉ tan, cả gia đình chỉ còn lại bà Hồ cùng một cô cháu ngoại gái đã gả chồng.

Bởi vì Hồ gia trước kia là địa chủ thiện tâm, đường núi quanh đây đều do Hồ gia tu sửa, còn mở rộng gia cố.

Nói ngắn gọn, Hồ gia làm nhiều việc thiện, người ta nói gieo nhân nào thì gặt quả đó, đại khái là cái đạo lý này. Nhớ năm đó bên trên đưa hồng binh xuống chèn ép, Triệu Hoành Bình đã cứng rắn áp lực lại bên trên.

Sau vài trận giằng co, hồng binh không đến nữa. Sau đó cháu gả cháu gái ra ngoài thì bà Hồ ru rú ở trong nhà không ra khỏi nhà.

Năm tháng nghèo khó, ai nấy đều nghèo như nhau, căn bản không giúp đỡ được gì, nhưng Hồ gia có ân với vùng này, xã viên nay nắm đậu, mai quả cà tím, cứ như vậy tiếp tế, bất tri bất giác đi tới tận hôm nay.

Chuyện này cứ thế thành ra như vậy.

Sau khi chia tay, Trần Liên Mễ liền nói một câu.

"Giúp người, làm việc thiện không mong báo đáp, đến khi gặp nạn sẽ thông thuận suôn sẻ, luôn luôn có người nguyện ý giúp một tay."

Tư Ninh Ninh gật đầu đồng ý, đang định nói gì đó thì Trần Liên Mễ đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Lần trước cháu hỏi thím về chuyện nuôi heo, sao, cháu hứng thú với việc này?"

"A cái này ..." Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, ngón trỏ xấu hổ gãi gãi mặt.

Cô chỗ nào biểu hiện hứng thú với nuôi heo nhỉ....

Thực ra, lúc đó thức ăn cho heo trong không gian đã hết rồi, vội vã xử lý sự tình cấp bách mà thôi.

Nào đoán được Trần Liên Mễ ghi tạc chuyện này trong lòng.

Tư Ninh Ninh do dự, muốn tìm cớ qua loa cho xong chuyện, Trần Liên Mễ dường như nhìn ra được cô đang ngượng ngùng, không hỏi nhiều nữa, trái lại có thâm ý gì đó cười cười, xua tay nói trời đã tối rồi bảo cô đi về trước đi.

Tư Ninh Ninh như lọt vào sương mù, tránh cho cục diện lâm vào bế tắc, cô cảm ơn rồi xoay người về chỗ nhà ở của thanh niên trí thức.

Đi hết rừng cây nhỏ. Tư Ninh Ninh sắc mặt cứng đờ, đột nhiên dừng lại.

Một dòng nước ấm áp trào ra từ bụng dưới, kết hợp với cảm giác khó chịu ở dạ dày ban chiều, sự bực bội không thể giải thích được, Tư Ninh Ninh đã hiểu được cái gì rồi.

Ai nha, dì cả đến rồi.

Cứng đờ nhìn xung quanh, không có ai cả, trong bóng tối lảo đảo đi vào không gian, đem cái sọt để đại trong phòng khách, Tư Ninh Ninh vội vàng đi vào phòng tắm, ôi thôi đúng là như vậy.

Cực kỳ nhiều, màu sắc lại không được bình thường cho lắm …

Tư Ninh Ninh thở dài ảo não.

"Mùi tanh xộc vào mũi, Tư Ninh Ninh điên cuồng giật mạnh cuộn giấy, bỗng nhiên hai mắt đỏ cả lên, nước mắt rơi xuống: "Tại sao phụ nữ lại khổ sở thế này?"

Chẳng hiểu kiểu gì sao tự nhiên cô lại yếu đuối vậy chứ?"

Trong trí nhớ của Tư Ninh Ninh, bởi vì nguyên chủ thiếu dinh dưỡng, thể chất không hề tốt, dì cả đứt quãng, hai ba tháng không có là chuyện rất bình thường.

Gần một tháng qua, chế độ ăn uống của cô đã được cải thiện đáng kể, thể chất có chuyển biến tốt đẹp, ngay cả như vậy hiển nhiên cần phải điều trị thêm.

Bình Luận (0)
Comment