Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Dì Cả Đến

Chương 127: Dì Cả Đến Chương 127: Dì Cả Đến

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh đoán chừng buổi chiều đoạn lên núi với Hoắc Lãng dì cả đã đến rồi, chỉ là cô không hề chú ý đến, lại mặc quần đen, đúng là may chứ không thôi làm trò hề cho thiên hạ rồi.

Cô lau sạch máu, ngâm riêng quần lót và quần dài để giặt, tắm sạch sẽ cho hết mùi tanh, mặc một bộ quần áo sạch sẽ mới khiến tâm tình mới dễ chịu hơn nhiều.

Cô trước khi đến đây càn quét không ít cửa hàng, quần đen cực kỳ nhiều, đủ quần áo mặc, có thể đổi quần áo ngay lập tức.

Uống xong một cốc nước đường đỏ, bụng dưới ấm áp dễ chịu, trên trán lấm tấm mồ hôi, Tư Ninh Ninh vội vàng lau nước mắt rồi xách cái sọt ra khỏi không gian.

Không có ai trên con đường nhỏ, bầu trời đã tối, xung quanh bao bọc bởi cây cối, nguồn sáng không thể chiếu vào, khiến nó trở nên đặc biệt u ám.

Xoa xoa cánh tay nổi da gà, Tư Ninh Ninh giật bắn người chạy thật mau về nhà.

Chỗ ở của thanh niên trí thức sáng đèn, khói bếp lượn lờ, đen như mực cũng có thể nhìn ra được một chút, giống y như một bức tranh thủy mặc.

Từ Thục Hoa đang ở trong bếp nấu ăn, những người khác tản ra khắp nơi, thỉnh thoảng lại hướng chỗ bếp một cái, mắt thấy Tư Ninh Ninh đã trở lại, Tưởng Nguyệt là người đầu tiên đón lấy người: "Thế nào? Gà con đâu? Đưa cho tớ xem chút!"

Những người khác lần lượt vây quanh, vì dì cả đến khó chịu, Tư Ninh Ninh lơ đễnh, đưa cái sọt sang: "Mười xu một con, tổng cộng 60 xu."

“Oa! Lông xù xù, đáng yêu quá à!”

"Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy gà còn đó, không giống gà lớn chút nào? Cậu xác định không bắt sai à? Ủa? Tư Ninh Ninh đâu?" Tưởng Nguyệt ngẩng đầu nhìn xung quanh cũng không thấy Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh vào phòng từ lâu rồi, khi mọi người đang chú ý vào gà con, người bây giờ đang nằm trên giường quay mặt vào trong.

Tưởng Nguyệt đưa cái sọt cho nam thanh niên, đi vào phòng đứng bên cạnh giường của Tư Ninh Ninh.

Tưởng Nguyệt tính tình có phần ngạo kiều, cho dù làm hòa với Tư Ninh Ninh, hàng ngày cũng không có tiếp xúc nhiều, trong giao tiếp bình thường cũng chỉ gật đầu, ừ ừ à à vài tiếng cho có lệ mà thôi.

Thấy Tư Ninh Ninh có vẻ có chuyện gì đó, Tưởng Nguyệt chần chừ do dự, cuối cùng mở miệng: "Này, cậu sao vậy? Người bán gà nói chuyện không dễ nghe sao?"

"Không ..." Tư Ninh Ninh yếu ớt đáp, xua tay: "Tớ chỉ buồn ngủ, ngủ trước đây."

"Không ăn tối à?"

"Không ăn."

"Nè đồ ăn đâu phải miễn phí đâu? Cậu ngốc à? Ăn xong rồi ngủ tiếp đi."

Những lo lắng của Tưởng Nguyệt là rất hợp lý, nhưng Tư Ninh Ninh thực sự không thể tiếp nhận vào lúc này.

Dì cả đến tâm trạng đã không tốt lắm rồi, buổi chiều ở chỗ Hoắc Lãng lại ngâm nước lạnh, giờ lưng đau, bụng nhỏ cũng chướng đến khó chịu, không chịu nổi.

Tưởng Nguyệt nói luyên thuyên không để Tư Ninh Ninh yên làm người phát hỏa: "Tớ đã nói không rồi! Không ăn! Cậu có thể yên lặng chút được không hả?"

Một người bình thường lanh lợi, năng lượng như chim sơn ca bỗng nhiên nổi điên, mắt thì trợn lên y như mèo con bị dẫm phải đuôi.

Tưởng Nguyệt không biết Tư Ninh Ninh tại sao lại làm như vậy, hảo tâm lại bị người ta đối xử thành ra thế này thì vô cùng tức giận: "Cậu… cậu cái người này sao lại như vậy? Tớ rõ ràng là hảo tâm."

Tư Ninh Ninh nào đâu đủ kiên nhẫn để nghe Tưởng Nguyệt lải nhải.

“Duang” một tiếng, người lại nằm xuống, lấy tay ôm đầu, một lần nữa làm Tưởng Nguyệt tức giận đến ngã ngửa.

"Hảo tâm thành lòng lang dạ thú, đồ đại tiểu thư tư bản chủ nghĩa! Về sau tôi mặc kệ cô!" Tưởng Nguyệt giậm chân thật mạnh, đóng sầm cửa rời đi.

Vừa mới nấu ăn xong, Từ Thục Hoa từ trong bếp đi ra gọi người ăn cơm, thấy Tưởng Nguyệt tức giận như vậy, sững sờ hỏi: "Làm sao vậy?"

“Không biết!” Tưởng Nguyệt ậm ừ lớn tiếng, xoay người đi ra khỏi cửa chính.

"Đến giờ ăn rồi, cậu đi đâu vậy?"

Từ Thục Hoa hét lên, nhưng không ai trả lời.

Sao thế nhỉ? Cứ như mới đánh nhau xong vậy.

...

Lúc ăn tối, Từ Thục Hoa kêu Tư Ninh Ninh, nhưng Tư Ninh Ninh không dậy, khi cô tỉnh dậy thì đã hơn ba giờ sáng.

Bên trong phòng truyền đến tiếng thở đều đặn của các cô gái, bên ngoài là tiếng kêu của châu chấu và đủ loại côn trùng, Tư Ninh Ninh lắng nghe một lúc, sau đó ngập ngừng lật người lại, nhận thấy bên cạnh không có rò rỉ ra ngoài, mới cẩn thận đứng dậy, mặc giày vào, rón rén bước ra khỏi phòng.

Hơi đói bụng ...

Tư Ninh Ninh vào không gian, trước tiên đi vào phòng tắm, sau đó đi vào phòng bếp rửa một ít gạo và nấu cháo.

Tranh thủ thời gian nấu cháo, Tư Ninh Ninh thả người xuống ghế sô pha trong phòng khách, móc hết số tiền kiếm được mấy hôm nay ra.

Toàn tiền lẻ, phần lớn là một hoặc hai nhân dân tệ, mệnh giá lớn nhất là mười tệ nguyên do Mạc Bắc thanh toán.

Ở thời đại này, mệnh giá lớn nhất là mười tệ, ra đời vào thời đại khác nhau thì cách gọi cũng không giống nhau. Ví dụ như mười tệ đi, Tư Ninh Ninh biết nó có hai cách gọi, một cái kêu là "hắc nhặt nguyên”, một cái gọi là "đại đoàn kết".

Không có nhiều tiền Hắc nhặt nguyên trên thị trường, ở đời sau tương đối có giá trị sưu tầm.

Tư Ninh Ninh cầm tờ tiền hắc nhặt nguyên nhìn đi nhìn lại.

Trên tờ tiền không có nhiều nếp gấp, độ hao mòn cũng không quá lớn, có thể thấy Mạc Bắc thường ngày bảo quản thực dụng tâm.

Đôi mắt nai tơ của Tư Ninh Ninh xuất hiện lên một cái ý tưởng.

Bây giờ cô sưu tầm tiền cổ, một mặt có thể là bởi vì số lượng tờ tiền này không nhỏ, mặt khác, cũng có thể nhìn ra một chút tính cách và thân phận của Mạc Bắc?

Ngón tay cái vuốt phẳng tờ tiền, Tư Ninh Ninh đứng dậy và đi vào phòng làm việc, cô đi qua đi lại trước kệ sách một hồi, từ bên trên kệ sách lấy ra cuốn từ điển, lật bên trung tâm, bỏ tờ tiền Hắc nhặt nguyên vào giữa rồi đem cuốn từ điển dày vào phòng khách.

Làm tương tự với những tờ tiền khác, mỗi khi nhìn thấy một tờ tiền nào được bảo quản tốt, Tư Ninh Ninh thật cẩn thận làm phẳng rồi cho vào bên trong từ điển.

Cô có máy tính và điện thoại di động trong không gian này, nhưng không có Internet. Để sưu tập cũng tốt, kiếm một việc để giết thời gian cũng tốt, dù sao cũng phải tìm một cái "hứng thú" làm tươi mới thêm cuộc sống của mình.

Hai mươi lăm cân gạo được bán với giá 12 đồng 50 xu, 6 cân mì tổng cộng được 4 đồng, một bình nước quân dụng 12 đồng, đại khái đếm xong thì tài sản cô có 28 đồng.

Nhìn thì có vẻ không nhiều ở niên đại này là tiền lương làm công của một công nhân trong một tháng.

Trừ đi tiền đã dùng để sưu tầm, trong tay còn lại 16 đồng 50 xu, bao gồm cả ít tiền nguyên chủ mang từ Bắc Kinh đến nữa.

Mười mấy đồng tiền chồng lại với nhau, một chồng thật dày y như cảm giác 1 vạn đời sau vậy.

Số tiền này chắc chắn là dư dả trong nhóm thanh niên trí thức, xét với sinh hoạt trước kia của Tư Ninh Ninh thì không đủ nhìn.

Không biết kỳ nghỉ tiếp theo là khi nào, sau khi suy nghĩ càng xong, Tư Ninh Ninh quyết định đợi hừng đông lại đi một chuyến vào thị trấn.

Sau khi quyết định, nồi cơm trong bếp bắt đầu kêu "bíp bíp", Tư Ninh Ninh múc một bát cháo trắng, thổi thổi ăn sạch, trong không gian gia vị đầy đủ, nhưng lại không có đồ ăn ăn kèm với cháo. Cô quay đầu cân nhắc xem có thể làm dự trữ một ít được không.

Nhiệt độ trong không gian không đổi, sau khi ăn một bát cháo nóng hổi, ​​trước trán Tư Ninh Ninh lấm tấm không ít mồ hôi, cùng vì nhiệt độ không đổi cho nên cô không thấy nóng, bụng nhỏ trướng trướng thoải mái hơn không ít.

Không còn "gánh nặng" trên người, tâm trạng của Tư Ninh Ninh chuyển biến tốt lên không ít, rửa chén qua loa rồi đi vòng ra trang trại xem xét tình huống của rau và 4 con heo.

Bé heo bé tí ban đầu bây giờ đã cao hơn đầu gối của Tư Ninh Ninh, ngoại trừ ăn thức ăn cho heo thời gian đầu, chúng chỉ ăn dây dưa leo và cỏ heo, bây giờ đã mập bự lên chút cơ mà cũng không mấy mỡ.

Tư Ninh Ninh suy đoán trong cây xanh không có hormone kích thích tăng trưởng, thầm an ủi chính mình: "Không có thuốc tăng trọng là chuyện tốt."

Tuyệt đối cô không bao giờ thừa nhận heo gầy như vậy là do không được ăn no đâu. ~~-0-0-~~

~~-0-0-~~

Người dân ở đây nuôi heo bằng cỏ, bất cứ cỏ được gom ở chỗ nào cũng được gọi là "cỏ heo".

Lúc trước thông tin moi từ chỗ Trần Liên Mễ, Tư Ninh Ninh đi vòng vòng trong thôn, nhổ được một số mầm cỏ nho đỏ và cỏ đuôi ngựa.

Đây là hai loại cỏ heo dễ kiếm nhất ở nông thôn, nhưng do điểm làm cắt cỏ heo không có nhiều, mỗi ngày 4 sọt chỉ có nhiều lắm là 2 công điểm, cho nên chỉ có mấy đứa nhỏ choai choai trong đội làm cái công việc này, là để giúp ông bà, cha mẹ chia sẻ gánh nặng.

Cô nhổ cỏ trồng vào trong không gian, nó phát triển đặc biệt tốt, đặc biệt là cỏ nho đỏ, phát triển không ngừng.

Vì chúng là cỏ thân leo, Tư Ninh Ninh sử dụng tre dựng thành khung tam giác đơn giản để nó leo, mỗi ngày đều cắt một ít cho heo ăn, bây giờ mỗi một khung tam giác mọc đầy cỏ.

Song vẫn chưa đủ, cô vẫn phải dựng thêm khung tam giác để cỏ tiếp tục bò ra.

Bởi vì heo còn tiếp tục lớn, sức ăn càng ngày càng nhiều.

Theo như bình thường, Tư Ninh Ninh cắt một thùng cỏ heo đặc biệt lợn, cho heo ăn xong thì đem tre trong không gian làm thành cái khung leo bằng tre, làm thành cái hình nón, giữa hai cái khung thì đặt cây tre lên trên, để cho cỏ có thể leo lên giá.

Cỏ nho đỏ tuy thuộc họ nho nhưng vẫn khác với dây dưa hấu và dây nho. Cỏ mọc sát đất, cỏ bám rễ vào đất sẽ giúp cây phát triển tốt và dày đặc hơn.

Để đảm bảo rằng việc cắt các kệ cỏ nho không bị đung đưa, hư hỏng, Tư Ninh Ninh đã tìm một số sợi dây để buộc và cố định chúng lại.

Không gian không có dây thừng, cô dùng dây len thay thế, cột hai dãy kệ xong, cô ấn tay vào kệ, đẩy qua đẩy lại hai lần để đảm bảo nó chắc chắn. Sau đó Tư Ninh Ninh quay người lại, ngồi xổm trước cái giá.

Cô không đi tìm cái cuốc, dùng tay moi dưới đất ra bốn cái rễ, chôn mỗi cái rễ xuống bên dưới cái khung leo vừa mới làm, một phen bận rộn như vậy mới xong.

Sau đó chỉ cần đợi.

Chờ cây bén rễ và sinh sôi nảy nở …

Bình Luận (0)
Comment