Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Cô Không Thể Giúp Được Họ

Chương 128: Cô Không Thể Giúp Được Họ Chương 128: Cô Không Thể Giúp Được Họ

Editor: Hye Jin

Cỏ heo đã xử lý xong, rau dưa trong không gian sinh trưởng thột là tốt, nhưng mà số lượng có chút lớn, Tư Ninh Ninh thỉnh thoảng hái một ít về cho heo ăn, vấn đề đồ ăn cho heo kỳ thật cơ bản đã giải quyết xong.

Thứ khiến Tư Ninh Ninh đau đầu là phân lợn.

Heo ăn càng ngày càng nhiều thì phân càng lúc càng nhiều, xử lý phân heo cũng là vấn đề lửa cháy xem cả lông mày.

Đất trong không gian đủ màu mỡ, không cần tăng thêm làm gì nữa, Tư Ninh Ninh không muốn biến không gian thành chướng khí mù mịt.

Trước đây, lợn còn nhỏ, không nhiều đến như vậy, cho nên cô toàn đem đổ hết vào rừng trúc phía sau hoặc là trộm đổ vào bờ ruộng chỗ ố ủ phân của đội, phương pháp này trước kia dùng thì được, nhiều quá thì không được.

Hố ủ chỉ có to chừng đó, đổ vào thêm nửa thùng một thùng thì nhìn không ra, chứ mà đỏ đầy một hố chính là đồ ngốc cũng nhìn ra được.

Phải nghĩ ra biện pháp mới được....

Tư Ninh Ninh cau mày, tặc lưỡi vài cái, thêm đồ ăn cho mấy con heo rồi vọt vào phòng tắm tẩy đi hết mùi lạ.

Vò đống quần áo đã ngâm trước đó rồi cho vào máy giặt, thu dọn đồ định chuẩn bị đồ đạc tờ mờ sáng thì đi ra thị trấn, vội xong sẽ đi ra khỏi không gian, mò mò giường nằm xuống.

Sau khi trằn trọc trở mình, cô không thể ngủ được mãi đến khi tờ mờ sáng, tiếng gà trống gáy yếu ớt từ đại đội, Tư Ninh Ninh không nằm được nữa, lăn dậy muốn đứng dậy, lại thấy bên kia Từ Thục Hoa thức dậy đầu tiên.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu: "Cậu dậy sớm thế?"

“Đi vệ sinh.”

“Ồ!” Tư Ninh Ninh loạng choạng đi theo phía sau.

Từ Thục Hoa buồn ngủ nhìn cô: "Cậu dậy sớm vậy? Hôm nay nghỉ ngơi đi, mọi người đã nói sẽ không ăn sáng, cậu không cần phải dậy sớm như vậy."

Tư Ninh Ninh xỏ giày một lúc mới nhớ ra, dựa theo quy ước trước kia thì một tháng trôi qua bây giờ vừa khéo là một vòng, đến lượt cô nấu cơm, dọn dẹp.

"Tớ tối hôm qua mới suy nghĩ một chút, tớ còn vài thứ chưa mua, hôm nay tớ tranh thủ vào thị trấn.... Thục Hoa, tớ chuẩn bị đi ngay luôn, cậu giúp tớ một hôm nay, được không?"

Từ Thục Hoa gật đầu: "Một mình cậu đi được không? Trời vẫn còn tối..."

"Được mà, tớ vẫn còn nhớ kỹ đường đi... Đi lên đường lớn trên kia, có dấu bánh xe ô tô còn ở nơi đó, tớ nhớ kỹ rồi, không quên được."

Từ Thục Hoa vẫn rất là lo lắng, cô muốn nói đi cùng Tư Ninh Ninh, nhưng cô thiếu tiền, đi theo cũng không mua cái gì, sợ cậu ấy suy nghĩ nhiều.

Cô còn đang do dự, thì Tư Ninh Ninh đã nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, xách sọt đeo trên lưng chạy đi ra ngoài, vội vàng đến mức giường còn chưa thu dọn lại nữa.

Từ Thục Hoa nhất thời không nói nên lời, gấp gọn gàng chiếc chăn nhỏ trên giường Tư Ninh Ninh, trong lòng lẩm bẩm: "Không biết có phải xảy ra chuyện gì không nhỉ?..."

Thời buổi này đi xa nhà cần phải có giấy giới thiệu, ví dụ đi lên huyện mà thôi thì nhất định phải đến chỗ đội trưởng đội sản xuất hoặc đại đổi trưởng xin cấp giấy giới thiệu, chỉ có hằng ngày đi lên trấn mua đồ thì không cần.

Mặc dù vậy, Tư Ninh Ninh không phải là người bản xứ ở vùng này, là thanh niên trí thức mới tới, mỗi lần đi ra ngoài yêu cầu cần phải báo cáo với "tổ chức" một tiếng.

Kết quả là cô đã chạy đến nhà Triệu Hoành Binh một chuyến mới khởi hành đi vào trấn.

Lúc này còn khoảng 6 giờ 30 phút sáng, phía đông đã xuất hiện từng đám mây đỏ cam cực kỳ nổi bậc, trên đường sương sớm thực là nhiều.

Đi ra khỏi đội sản xuất, Tư Ninh Ninh vô tình liếc nhìn về phía xa, con đường núi sắp phải đi bị sương mù bao phủ, mờ ảo.

Nhìn qua trông vài phần thần bí.

Tư Ninh Ninh không cảm thấy sợ hãi một mình, bước từng bước vững chắc với chiếc giỏ rỗng trên vai.

Y như những lời cô nói với Từ Thục Hoa buổi sáng, bây giờ cô đang đi trên đường lớn.

Sau khi đi hết một đoạn cầu dây, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh một vòng, nép người vào trong không gian, thay trước bộ trang phục của ngày hôm qua, sau đó ra khỏi không gian tiếp tục đi bộ, tầm khoảng 8h thì cô đến được thị trấn.

Tư Ninh Ninh đến nhà hàng quốc doanh trước, gọi một bát cháo, lúc bưng lên bàn còn được tặng một đĩa nhỏ củ cải chua.

Người phụ nữ đặt và mang đồ ăn lên cho khách vẫn là người phụ nữ hôm qua kia.

Cô ấy không nhận ra Tư Ninh Ninh, đối mặt với "vị khách" chỉ mua một bát cháo mà cô ấy cũng không nói thêm bất cứ cái gì, thần sắc còn tính là bình thường.

Đại khái thật sự bị dọa sợ rồi, hoặc là nhiều ít là kí ức hôm qua còn mới mẻ.

Tư Ninh Ninh không tiếp tục rối rắm với cái sự kiện này, uống cháo xong thì mang cái sọt ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Ấn theo còn đường hôm qua đi đến chợ đêm, kết quả vừa rẻ qua chỗ ngã rẽ thì lại bị người ta chặn lại.

Cô chỉ cần đi qua cái ngã rẽ này thôi lập tức có thể thấy được bãi cỏ hoang....

"Này! Đồng chí là ai? Đang làm cái gì ở đây?"

Một thiếu niên đầu tóc húi cua chặn đường của Tư Ninh Ninh, cầm trong tay môt thanh gỗ ngắn đập đập vào bụng Tư Ninh Ninh, buộc Tư Ninh Ninh phải lùi lại về sau.

Tư Ninh Ninh chân đi giày cao gót đế xuồng, hơn nữa đường đất không bằng phẳng, đột ngột bị chặn đường đẩy đẩy, loạng choạng suýt ngã, may mà có bức tường hẻm bên cạnh, cô nhanh tay nắm lấy, ổn định thân mình.

Phía sau thanh niên còn có mấy người, cả cả nam và nữ, tuổi tác tầm ngang ngang nhau.

Một nhóm năm sáu người, trên tay cầm thanh gỗ, ngồi xổm bên cạnh là hai người đàn ông da đen cùng một người phụ nữ tóc tai tán loạn.

Tư Ninh Ninh nhanh chóng lẳng lặng liếc nhìn xung quanh, hai người đàn ông ngồi xổm gối đầu không nói tiếng nào, còn người phụ nữ trung niên đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Một cái sọt tre rơi trên mặt đất, không biết của ai, trứng vỡ chất lỏng chảy ra khắp nơi ...

Đây chẳng phải là chặn đường cướp bóc sao?

Tim Tư Ninh Ninh lệch một nhịp, đại não nhanh chóng xoay chuyển, bởi vì vậy cô không kịp trả lời thì tên đầu đinh nhăn mặt, hung dữ lên đẩy cô một cái: "Tôi hỏi cậu đó."

"Đồng chí nói vô nghĩa với hắn làm gì? Đi đường này còn mang theo cái sọt. Giống lũ kia đầu cơ ở chợ đen thôi."

Trong số thanh niên này một giọng nữ vang lên: "Đúng vậy, đem sọt của hắn lại đây! Nếu đúng là đầu cơ thì đập."

Nhóm người này cũng chính là đám người từng đi Hồ gia ở đội sản xuất 3 nháo loạn.

Trong mắt bọn họ không thể chứa được một hạt cát, cầm lông gà mà xem như lệnh tiễn, đen họ có thể nói thành trắng, trắng họ cũng có thể nói thành đen.

Mặc dù trong lòng Tư Ninh Ninh bất bình nhưng cô rõ ràng, sức lực của một mình cô không chống lại được, không nên xung đột vào lúc này.

Tư Ninh Ninh nói một câu đặc trưng của thời đại này: "Ai là địch nhân ai là bạn? Đây là vấn đề cách mạng hàng đầu. Đồng chí, tôi đến bến đò đón người."

Nói càng nhiều, lỗ hổng càng nhiều, Tư Ninh Ninh nói xong, đưa sọt ra thì bắt đầu trầm mặt.

Những năm 1960-1970, ai ai cũng treo bên miệng một câu danh ngôn, lấy ra đối thượng với nhau là một chuyện vinh quang.

Dân chúng bình thường chỉ biết đến hai câu đơn giản đó là “chăm chỉ học hành, tiến bộ mỗi ngày”, hoặc là "vì nhân dân phục vụ". Bởi vì niên đại này chưa chú trọng đến giáo dục, người có thể nghe nhiều như vậy khẳng định không phải dân chúng bình thường.

Nhóm thanh niên đầu đinh liếc mắt nhìn nhau, nhìn Tư Ninh Ninh là một nam thanh niên, gương mặt ưa nhìn, là người có văn hóa, quần áo cũng không rẽ, không chừng sau lưng có người chống lưng.

Đầu đinh hơi chút chột dạ, lật lật bên trong cái giỏ, vén cả tấm vải bố lên cũng không có gì, nhìn trước nhìn sau Tư Ninh Ninh thực không giống người đầu cơ trục lợi.

Đã quen ăn mềm không cứng, lại lo đắc tội người khác, đầu đinh cầm cái giỏ trả lại cho Tư Ninh Ninh: "Được rồi, ngươi không có chuyện gì, đi nhanh đi.”

Lời này lúng ta lúng túng, không thể truy cứu người này được nữa, đầu đinh phất tay bảo Tư Ninh Ninh rời đi đi.

Tất nhiên, Tư Ninh Ninh sẽ không ở lại lâu, "cảm ơn đồng chí" xong rồi cõng cái sọt đi về hướng bờ sông.

Nhìn vào tình hình này, hôm nay chợ đêm sẽ không mở.

Không có cách nào khác, cô đã bảo là ra đây để đón người tổng không thể trước mặt đám người này cua đầu trở về.

Tư Ninh Ninh đi ngang qua, liếc mắt nhìn qua đám người đang ngồi xổm trong góc, đôi lông mày cau lại, chỉ một giây thôi nhìn đi chỗ khác, sắc mặt trở lại bình thường.

Cô biết mấy người này kết cục đang chờ bọn họ là cái gì.

Nhưng chính là không có biện pháp.

Thời buổi này, trà trộn vào chợ đen là chuyện làm nguy hiểm nhất.

Họ có đáng thương không?

Đương nhiên đáng thương.

Nhưng, cô không thể giúp được họ.

Tư Ninh Ninh đi đến ngọn hải đăng, đúng là chợ đen hôm nay không khai trương.

Kế hoạch ban đầu không thực hiện được nên cô chỉ có thể tìm một lối đi khác vậy.

Ngồi xổm trên bãi cỏ hoang thêm tầm nửa tiếng nữa, ước tính những người đó đã rời đi, cô mới đứng dậy đi về.

Nếu thị trường chợ đen không mở, thì cô sẽ tìm đến chỗ khác để buôn bán thôi.

Dân cư sống tập trung là chuyện xấu cũng là chuyện tốt, chỗ tốt là trong số người nghèo luôn có những người giàu có.

Cái xấu là lưu lượng người dân tập trung đông, công tác an ninh trật tự không dễ kiểm soát.

Sau khi suy nghĩ, Tư Ninh Ninh quyết định thăm dò hướng gió trước.

Cơ hội để cô ra ngoài không nhiều lắm, lần sau không biết là khi nào, cần thiết phải nắm chặt cơ hội lần này.

Nếu cô đã chọn lựa đi cái con đường này, nào có đạo lý không chấp nhận rủi ro?

Cô có không gian trong tay, cho nên nói rủi ro đến với cô so với kẻ buôn khác nhỏ hơn rất nhiều.

Phải vững tâm, phải bình tĩnh trở lại ...

Trong lòng yên lặng lẩm bẩm, Tư Ninh Ninh dần dần rời khỏi đồng cỏ hoang cằn cỗi, trở lại con phố.

Bình Luận (0)
Comment