Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh đi dọc theo con phố, nhìn tới nhìn lui, vừa đi vừa đánh gia, cuối cùng lưu ý đến ngã rẻ ngay chỗ trạm y tế nói đúng ra là có một khu dân cư ngay sau trạm y tế.
Tư Ninh Ninh đang đứng trên con phố chính, từ góc nhìn của cô, cô có thể mơ hồ nhìn thấy dây phơi đồ được kéo lên từ mái hiên của ngôi nhà ở mặt sau từ lối vào của con hẻm. Quần áo bên trên chỉ mới 70 đến 80%, có cái có vá một mụn và cơ mà đa phần đều không hề có.
Trực giác mách bảo Tư Ninh Ninh rằng đó có lẽ đây là "khu vực giàu có" duy nhất ở Thị trấn Ba Hà.
Không chút suy nghĩ, Tư Ninh Ninh trực tiếp bước lên phía trước.
Chờ sau khi đi qua con ngõ nhỏ, Tư Ninh Ninh mới nhận ra rằng khu dân cư chỗ này khác hẳn với khu dân cư khác.
Do khí hậu phương Nam nên khi xây nhà, tường bao được xây cao hơn miền Bắc, để thuận tiện nước mưa chảy xuống, nóc nhà cũng thiết kế theo kiểu nhọn nhọn.
Đứng trên đường chính nhìn vào không thấy gì, đi vào sẽ thấy những ngôi nhà liên tiếp nhau, tuy là có thể thấy tường nhà ngói, có nhà hai tầng, cửa sổ phân bố rất dày đặc.
Nhìn sơ qua có vẻ rất giống khu chung cư cũ nhà ngang ở đời sau, ấn tượng đầu tiên của cô chính là cách bài trí bên trong nhất định là chen chúc, người sinh sống bên trong sầm uất!
"Con lát nữa miệng lưỡi linh hoạt một chút, đừng có mà bỏ lỡ cái công việc lần này, lần này cha đã bỏ cả gốc lẫn lời rồi!"
"Ai nha, con biết rồi cha ạ! Cha nhắc mãi bao nhiêu lần rồi! Ngồi thẳng lưng, nghiêm túc để lãnh đạo xem, biểu hiện thật là tốt có phải hay không? Con đã nhớ kỹ hết rồi, cha cứ yên tâm đi!"
Đang đánh giá khu dân cư trước mặt, phía sau cô thình lình vang lên một cuộc đối thoại.
Tư Ninh Ninh quay đầu lại nhìn, liền thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một thanh niên đầu tóc đinh đặc trưng, vội vàng đi từ ngõ nhỏ đến chỗ cô, không đúng, là hướng cái khu dân cư phía sau lưng cô mà đến.
Người đàn ông trung niên mặc một cái áo màu lam tay ngắn, giặt sạch sẽ, tay trái xách theo một cái túi lưới đựng rượu, tay phải còn mang theo một bao giấy dầu màu đỏ.
Lại nhìn người thanh niên kia, bên dưới mặc quần đen, có lẽ là trời nóng, ống quần dài xắn đến tận đầu gối, bên trên mặt một cái áo ba lỗ, chỗ lộ ra ngoài rám nắng, đúng là ở niên đại này ít có người nào cơ thể cường tráng như vậy.
Người thanh niên cũng xách theo cái gì đó, một cái sọt tre trĩu nặng, không nhìn được cụ thể bên trong là cái gì.
Hai người đều vội vàng nên không để ý Tư Ninh Ninh đang đứng ở một bên, từ đoạn hội thoại của bọn họ cô đã thu hoạch được một chút manh mối.
Nào là "lãnh đạo" rồi "biểu hiện" đây không phải là mang lễ vật để khơi thông quan hệ hay sao?
Lãnh đạo đều ở nơi này, vậy quả thực có thể chứng thực một số chuyện, ít nhất có thể thuyết minh được phán đoán ban đầu của cô không có sai.
Nơi này xác thật tồn lại "người có tiền".
Tư Ninh Ninh nhìn trái nhìn phải, tình cờ thấy được một gốc cây bên cạnh để tránh nắng, cô ngồi xuống giả vờ nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô đang chú ý đến hướng đi của hai cha con kia.
Để xem nào, bọn họ tiến vào cái cổng nào, đây chính là mục tiêu xuống tay hôm nay của cô.
Cơ mà hai cha con này phảng phất có vẻ không được thông minh cho lắm, có sáu ô cửa liền một dãy, bọn họ lang thang bên ngoài cả một hồi, đi tới đi lui lại không bước vào cửa.
Tư Ninh Ninh đoán không chừng cả hai người này thậm chí còn không biết ngôi nhà nào trong khu chung cư cũ này là nhà của "lãnh đạo".
Quả nhiên nghe thấy thiếu niên dậm chân than thở: "Cha à, cha có biết không? Lãnh đạo rốt cuộc sống ở chỗ nào."
"Đừng lo, con đừng có nóng vội, Lão Trương nói nhà của Phó chủ nhiệm ở phía sau trạm y tế, nếu tìm không thấy thì xem thử chỗ nào có cây thông, đối diện nhà phó chủ nhiệm có một cây thông! Chúng ta đi tìm cây thông…… ”
"............."
Tư Ninh Ninh thật không nói nên lời.
Đúng y như cô đoán vậy.
Hai cha con ngoái đầu đi tìm cây thông.
Tư Ninh Ninh đưa mắt nhìn theo, cái dãy nhà này đừng nói là cây thông lớn, cả cây non cũng không có một cái.
Lần này, Tư Ninh Ninh cũng mờ mịt!
Đừng có mà sai lầm chứ.
Ba người từng người lâm vào hồ nghi thì đúng lúc này sau ngõ nhỏ truyền đến tiếng xe đạp "ding ding", rồi một giọng nói vang lên: "Này, đồng chí Chu Lợi Dân, có phải là anh không?"
“À?” Người đàn ông trung niên quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt sáng lên, đi lên vài bước về phía đầu hẻm: "Ai nha, Phó chủ nhiệm, anh đã về rồi!
Chu Lợi Dân đẩy đồ đạc treo vào khung trước xe đạp của Phó chủ nhiệm, như súng liên thanh bắn rap liên hồi: "Này những thứ này không có giá trị gì đâu, tôi nghe cháu gái chủ nhiệm sắp sinh nhật 5 tuổi rồi, đến đây chúc mừng, anh đừng ghét bỏ ha."
“Này, đừng, chuyện này không thể làm vậy được.” Phó Hồng Thư vội vàng đẩy đẩy đồ vật trở về: "Cái chuyện này lòng tôi hiểu rõ rồi, chính là xưởng cao su hiện tại đã đủ nhân công rồi, không có tuyển thêm bên ngoài, tôi thật không giúp được ông anh đâu."
Phó chủ nhiệm nói chuyện ánh mắt liếc ngang sang bên cạnh.
Trong con ngõ nhỏ có tới hai thanh niên, hắn nhìn đi nhìn lại nhất thời không xác định được thanh niên nào là con trai Chu Lợi Dân, ánh mắt rà quét đụng phải Tư Ninh Ninh thì hơi bất ngờ một chút.
Tư Ninh Ninh cũng giật mình một cái, hai bên đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Phó chủ nhiệm lập tức quay lại, chỉ vào Tư Ninh Ninh: "Đây có phải là con trai của anh không? Chu Anh Triết?"
Chu Lợi Dân lúc này dường như mới chú ý đến Tư Ninh Ninh, liếc nhìn một cái rồi lắc đầu, "Không, không, Phó chủ nhiệm, đây mới là con trai tôi."
Chu Lợi Dân lắc lắc đầu chỉ chỉ còn người thanh niên con trai mình.
Đôi mắt của Phó chủ nhiệm lấp lánh, ông ấy ồ một cái nở một nụ cười, không nhẹ cũng không nặng, nụ cười đúng chuẩn công thức: "Mấy hôm nay trước ngõ cây lớn bị người ta chặt mất, nơi này nóng nực quá, nào có chuyện gì chúng ta lên lầu uống một tách trà đi."
Nói rồi đẩy xe đạp đi trước.
Chu Lợi Dân đồng ý, ra hiệu cho con trai Chu Anh Triết đi theo.
Vừa đi vừa hung hăng trừng mắt nhìn con trai uy hiếp: “Nè, nhãi con, dựng thẳng eo cho lão tử, đừng có ẻo ẻo như con nghiện ngập vậy!"
Chỉ là ba người còn chưa đi ra ngoài vài bước, Phó chủ nhiệm đột nhiên dừng lại, đá cái chân chóng xe đạp, vội vàng giải thích "chờ tôi lát ha", sau đó đi thẳng về phía Tư Ninh Ninh.
"Em trai này, thật là trùng hợp.”
Phó chủ nhiệm ngồi xổm trước mặt Tư Ninh Ninh rồi cố ý hạ giọng: “Này lấy được tin tức ở đâu vậy? Đuổi tới cửa nhà tôi chỉ vì một cái bao gạo?"
Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, môi nhếch lên: "Tôi nói là trùng hợp, ngài có tin không?"
Lý do khiến cả hai bên đều ngạc nhiên vừa rồi là vì họ đã nhận ra đối phương là người hôm qua gặp ở chợ đêm bên kia.
“Hahaha, tin chứ!” Phó chủ nhiệm cười hai tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua hai cha con họ Chu, trầm giọng nói: “Tôi không tiện lắm, cậu em có thể ngồi đây một lát, tôi lên lầu bảo vợ xuống nói chuyện với cậu."
Ánh mắt của phó chủ nhiệm đầy ẩn ý, Tư Ninh Ninh lập tức hiểu ra và gật đầu.
Phó chủ nhiệm không dừng lại quá lâu, quay lại xe đạp, lại bắt đầu dẫn vào nhà, vô hàng hiên thì khóa kỹ lại xe rồi dẫn hai cha con họ Chu lên lầu.
Trong khoảng thời gian này, Chu Lợi Dân và con trai đã ngoái đầu nhìn lại Tư Ninh Ninh không biết bao nhiêu lần.
Tư Ninh Ninh yên tâm chờ đợi, buồn chán vừa động cái mông, đột nhiên bị đâm đâm hơi đau, đưa tay sờ vào gốc cây, lấy ra được một mảnh mùn cưa. À thì ra đây là cái cây thông lớn mà Chu Lợi Dân vừa nãy nhắc tới đây mà.
Trời ạ, trùng hợp nhỉ, cây vừa bị đốn, cái gốc còn bị cô ngồi lên che mất đi, chả trách tìm nửa ngày cũng tìm không thấy.
Ngay trong căn nhà vị Phó chủ nhiệm vừa bước vào xuất hiện một người phụ nữ trung niên, mặt bộ đồ màu xanh quân đội ngắn tay.
Người phụ nữ trung niên nhìn quanh một vòng, ngõ vắng, cô nhìn thấy một nam thanh niên ăn mặc bảnh bao đứng dưới bóng râm đối diện.
Tám chính phần là người này rồi, không chút do dự tiến lên" "Tiểu đồng chí, túi này là của cậu?"
“Đúng vậy.” Tư Ninh Ninh gật đầu đứng dậy.
"Tôi tên là Trương Nguyệt Mai, tiểu đồng chí không chê thì gọi một tiếng Nguyệt Mai thím đi."
Gương mặt Trương Nguyệt Mai cười cười, ánh mắt đánh giá người thanh niên trước mắt, ánh mắt rơi liên tục vào cái sọt che vải bố bên cạnh."
Cô đưa bao gạo cho Tư Ninh Ninh, liếc nhìn con quanh con ngõ nhỏ, xác định đang giờ cơm trưa, không ai lai vãng đi bộ bên ngoài mới kéo người lại gần thấp giọng hỏi: "Này, nhà thím bảo thím hỏi đồng chí trong tay có cái gì? Nếu hợp khẩu vị thì mua một ít về."
Tư Ninh Ninh bình tĩnh cuộng cái bao gạo nhét vào sọt: "Thím à, trong tay cháu không ít quan hệ, thím muốn cái gì, nếu giờ không có không chừng hôm sau sẽ có, có thể đưa sang đây cho thím."
Ở thời đại này, công việc ở Cung tiêu xã, tiệm cơm quốc doanh đều là bắt sắt chứ đừng có nói tới lãnh đạo, vị kia hẳn là phúc lợi không thể chê vào đâu được, không thể để bị người kéo xuống ngựa cho nên hành sự cực kỳ cẩn thận tuyệt không để cho người ngoài bắt được nhược điểm.
Tư Ninh Ninh rất an tâm về giao dịch với hai vợ chồng Phó chủ nhiệm này, cô không giấu diếm gì nữa.
Một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt Trương Nguyệt Mai, đôi mắt xếch hình tam giác hơi nheo lại, ngập ngừng hỏi: "Vậy thì, thịt, thịt cậu có không?"
Trương Nguyệt Mai không tin Tư Ninh Ninh thần thông quảng đại đâu, cơ mà chờ mong vẫn là có.
Vạn nhất có thì sao?
Nghĩ đến đó, Trương Nguyệt Mai hưng phấn nói thêm: "Giá cả thế nào?"
Đương nhiên Ninh Ninh có thịt, trong không gian có hơn mười đầu lợn đã giết thịt, nhưng cô chưa kịp cắt thành từng miếng, trong tay càng không có cân.
Tư Ninh Ninh thở dài cười cười: “Hôm nay tiếc quá không có thịt heo, nhưng thím, cháu đây có một con vịt quay, nặng từ ba cân rưỡi đến 4 cân, tẩm ướp da vị cực kỳ ngon, ba đồng tiền một con, không cần phiếu."