Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống, đỡ lấy cái giỏ trên lưng, hướng miệng cái giỏ về phía ngực, tránh tầm mắt của người ngoài lật không gian lấy ra hai cái bình nước quân dụng, non nửa túi gạo công thêm một cái bao vịt nướng còn nóng hôi hổi, thơm vô cùng.
Cô ra vẻ cảnh giác và nhìn xung quanh, một lúc sau vẫy vẫy tay ra hiệu cho Trương Nguyệt Mai nhìn sang.
Vịt quay được che kín đến nỗi không thể nhìn thấy gì, nhưng Trương Nguyệt Mai nháy mắt đã nhìn thấy chiếc túi giống hệt túi gạo mà cô vừa trả lại cho Tư Ninh Ninh.
Trương Nguyệt Mai cầm cái sọt hỏi: "Cái này, là cái gạo này? Có giống lần trước không?"
"Giống, túi này 4 cân 8 lạng, 50 xu một cân, một bao là 2 đồng 4, thím muốn sao?"
4 cân 8 này là cô áng chừng thôi.
Một bao gạo chưa mở nặng 30 cân. Hôm qua Tư Ninh Ninh bán được 25 cân, còn 5 cân cô đã lấy hai nắm nấu cháo đêm qua rồi, trong túi là còn dư lại.
Chồng Trương Nguyệt Mai là Phó chủ nhiệm hôm qua mang gạo về cô đã tận mắt thấy rồi, vừa rồi đưa tay vạch bao gạo ra xem xác định giống y như nhau lập tức đáp lời: "Muốn chứ."
Tư Ninh Ninh đặt hai tay vào sọt, mở ra cái túi bọc vịt quay một chút, lộ ra lớp da vịt béo ngậy, mùi hương quyến rũ bay ra ngoài: "Thím, vịt này thế nào?"
Đã lâu lắm rồi không ăn mặn, cổ họng của Trương Nguyệt Mai nuốt nước bọt liên tục, không thể giữ được hình tượng, nước miếng sắp trào ra rồi.
Thịt heo là thịt thì gà vịt cũng là thịt, đều là những thứ vừa quý lại vừa khan hiếm, Trương Nguyệt Mai ngượng ngùng muốn vặn Tư Ninh Ninh vài câu, kì kèo trả giá: "Vịt này béo thì béo thật... Chỉ là tiểu đồng chí à, thím đã mua gạo này rồi, trong tay cũng hơi kẹt. một con lớn như vậy, có thể mua một nửa không?"
Cũng chẳng phải không có tiền, mà một gia đình công nhân đi chăng nữa, năm sáu đồng tiền không phải con số nhỏ, móc ra đồng nào đau đồng đó.
Hơn nữa, chồng bà hôm qua đã tiêu vào tay cậu thanh niên này mấy đồng rồi.
Việc này thực sự khiến Tư Ninh Ninh đau đầu, nếu bán một nửa thì cô phải lên nhà với Trương Nguyệt Mai, cô yên tâm giao dịch nhưng không thể không cân nhắc đến sự an toàn của bản thân.
Tư Ninh Ninh tùy tiện kiếm cớ: "Thím à, vợ cháu vừa mới sinh con, cháu hôm nay ra ngoài còn vội trở về, thật không có thời gian mang vịt này đi chia thành hai nửa... Thím xem như vậy có được không? Nếu mua cả gạo và vịt, tiền tính theo bình thường, cháu thêm thím hai viên kẹo, thím xem…."
Tư Ninh Ninh hướng miệng giỏ về phía mình, đào một hồi lâu mới "lôi" ra hai viên kẹo được bọc trong giấy kẹo đủ màu sắc.
Đó là kẹo cô thường hay ăn, cũng là loại kẹo cô hay tặng cho Hòa Cốc và Tam Nha, trong thời đại này, chỉ cần nhìn bao bì thì nó trông không hề rẻ.
Trương Nguyệt Mai động tâm từ nãy giờ rồi, miệng Tư Ninh Ninh lại ngọt, vui tươi hớn hở bồi thêm vài câu: "Này kẹo này không dễ mua, vừa rồi nghe nói cháu gái chủ nhiệm sinh nhật, vừa lúc để đứa nhỏ ăn cho ngọt miệng."
Bỏ đi số lẻ hoặc là tặng thêm quà đều là phương thức thúc đẩy giao dịch, về cơ bản bản chất nó khác nhau.
Tỷ như vịt quay, gạo trong tay cô dựa theo giá cả thị trường không tính đắt, giá cả thấp hơn thì có thể tìm mua được ở chỗ khác, nhưng chất lượng thì chưa chắc có thể bằng được gạo của cô.
Người mua sẵn sàng bỏ tiền ra mua, chỉ cần biết nó xứng đáng với số tiền bỏ ra, bỏ đi số lẽ cũng được, tính rẻ đi một chút cũng được chỉ đơn giản là làm cho người mua cảm thấy họ chiếm được tiện nghi.
Nếu tính toán theo giá thường rồi lại tặng thêm quà hiệu quả sẽ khác hẳn đi.
Bởi vì, quà tặng = miễn phí.
Đôi khi cho đi một thứ gì đó giá chỉ vài xu còn có thể khiến người mua vui vẻ hơn cả việc giảm giá 5 phần nữa.
Trương Nguyệt Mai chính là người như vậy.
"Tiểu đồng chí, miệng của cậu thật ngọt.... Được rồi thím lấy hết."
Trương Nguyệt Mai do dự một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt sắc bén liếc Tư Ninh Ninh: "Cậu nói, gạo này 4 cân 8 lạng phải không? Vị nướng gần 4 cân, phải không?"
"Kinh doanh buôn bán lâu dài tuyệt đối không lừa già dối trẻ."
“Chúng ta đều là gia đình cách mạng, thím tin tưởng cậu một lần." Trương Nguyệt Mai thở dài cười cười, từ trong túi quần lấy ra một cái khăn, cẩn thận vạch ra đếm đếm một chồng tiền giấy đưa cho Tư Ninh Ninh: "Tổng cộng 5 đồng 4 xu, cậu nhìn xem có đúng hay chưa?"
"Được rồi cháu còn đang nhìn mà! Không sai lầm."
Tiền trao cháo múc, bao gạo vẫn phải trả lại cho Tư Ninh Ninh, Trương Nguyệt Mai lên lầu, Tư Ninh Ninh thì đứng bên dưới chờ.
Trên thực tế, Trương Nguyệt Mai vẫn có chút không yên lòng.
Cầm đồ trong tay, cảm thấy trọng lượng không có vấn đề gì, cơ mà trong lòng chỉ sợ thiếu một đến hai lạng thôi, vì thế kiếm cớ lên nhà, từ cửa sổ cẩn thận nhìn xuống dưới, thấy cậu thanh niên vẫn còn đứng đợi bên đó thì tâm tư hơi buông xuống đôi chút.
Người còn ở đó có nghĩa là không thẹn, không sợ cô soi xét.
Trương Nguyệt Mai mở cửa bước vào phòng, ba người đàn ông trong phòng đang ngồi ở bàn uống trà nói chuyện nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía cửa.
Phó Hồng Thư rất yêu thương vợ con, cháu trai, là một trong những đại gia hay lui tới chợ đen, tình huống như này trải qua nhiều lần rồi nên Trương Nguyệt Mai giải quyết rất khéo léo, gọi là thuận buồm xuôi gió.
Mang đồ lên lầu xong xuôi mới nhìn về phía Phó Hồng Thư giả đò mắng mắng: "Lão Phó, nhìn ông kia ông còn tức giận đứa nhỏ kia sao? Mặt trời lên cao nắng đổ lửa, chờ trở về chị họ phải tức đến dậm chân mắng ông thân cậu ruột mà không đau lòng cháu ngoại trai."
Phó Hồng Thư nhập vai chỉ sau một giây, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tôi đã nói chuyện rồi mà thằng nhóc đó phớt lờ tôi, chẳng lẽ trưởng bối như tôi mà cúi đầu trước hắn à.”
Hai vợ chồng Phó gia kẻ xướng người họa, liên hợp giải thích sự tình xảy ra ban nãy việc Phó Hồng Thư nói chuyện với Tư Ninh Ninh, mà Tư Ninh Ninh lại không đi theo cùng vào nhà. Hai cha con Chu Lợi Dân một chút hoài nghi cũng không có, đồng thời đầu óc còn vẻ ra một câu chuyện thật là lớn.
Tám mươi phần trăm là hai cậu cháu xích mích với nhau, cả hai đều ngoan cố, không ai chịu cúi đầu trước.
Thằng nhóc đó không muốn cùng Phó chủ nhiệm vào nhà, thậm chí đồ đạc còn không thèm đưa.
Đây là không cấp cậu ruột mặt mũi, chỉ nhận mợ thôi.
Chu Lợi Dân mỉm cười nói vài câu: "Mấy thanh niên choai choai, tuổi trẻ khí thịnh đều như vậy, qua vài năm nữa là tốt thôi" vân vân.
Trương Nguyệt Mai cười không nói gì, cô đi vào bếp mang cái cân ra để cân gạo và vịt nướng, cân xong hai mắt phải trừng thật lớn.
Đúng là thanh niên tốt a!
Đừng nói là thiếu cân thiếu lạng, còn nặng cân hơn không ít.
Cô đây là chiếm tiện nghi lớn mà.
Trương Nguyệt Mai nhướng mày vui mừng, tay chân run run không thể nào kiểm soát được.
Vội vàng đổ gạo vào hũ gạo, sợ sọt hạt gạo này cẩn thận cầm bao gạo lắc qua lắc lại, cuối cùng nắm hai nắm hạt bí rang buổi tối vừa làm nhét vào trong, rồi mới cầm bao gạo đi ra khỏi phòng bếp.
"Này, thẳng bé còn đang đợi ở bên ngoài. Tôi ra ngoài đưa mẹ thằng bé chút hạt bí rang, lão Phó ông ngồi tiếp khách trước đi, lát nữa tôi nấu cơm."
"Được rồi, đi đi đừng để thằng bé đợi lâu nóng nực."
Trương Nguyệt Mai xoay người đi xuống lầu đưa bao gạo lại cho Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh thấy nằng nặng, đoán chừng xem bên trong có cái gì, còn chưa có kéo cái miệng túi ra thì Trương Nguyệt Mai đã mở miệng nói bên trong là hạt bí rang, đưa cô ăn chơi.
Ở niên đại nghèo khó này, hạt dưa hạt bí rang cũng thành một loại ăn vặt.
Tư Ninh Ninh đại khái hiểu được ý tứ của Trương Nguyệt Mai, gật đầu bỏ vào trong sọt: "Thím về đi a, lần tới có cái gì cháu lại ghé chỗ thím trước ha."
Trương Nguyệt Mai nở nụ cười càng lớn, đi theo phía sau hai bước, "Thím còn chưa biết tiểu đồng chí gọi là gì đâu?"
Tên gọi là gì ……
Tư Ninh Ninh bị khựng lại.
Tên thật khẳng định không thể nói được.
Vừa lúc Tư Ninh Ninh còn do dự dùng biệt hiệu để lừa qua cho xong chuyện, bởi vì cái sự do dự chần chờ không đáp của cô làm Trương Nguyệt Mai hiểu sai ý: "Không tiện tiết lộ cũng không sao, lần sau đến nếu có ai hỏi thì cứ nói tên của cậu là Kế Đông, Trần Kế Đông."
Tư Ninh Ninh lộ vẻ mặt khó hiểu, Trương Nguyệt Mai cười giải thích: "Đây là tên con trai của chị gái chồng."
Tư Ninh Ninh lập tức hiểu ra, đây là để hợp thức hóa cái thân phận cháu trai đến tặng đồ!
Thân thích qua lại tặng lễ không tính là đầu cơ trục lợi.
“Cháu đã biết, thím về đi a." Tư Ninh Ninh hất tay ném cái giỏ lên lưng, nện bước nhẹ nhàng ra khỏi nhỏ.
Lần này, trong tay cô chỉ có hơn năm tệ, đương nhiên không thể thỏa mãn chuyến đi lần này của Tư Ninh Ninh.
Mắt thấy đã qua nửa ngày rồi, phải tăng tốc hơn mới được.
Cô đã có địa chỉ mục tiêu mới, từ trong đối thoại của hai cha con kia, đề cập đến xưởng cao su.
Tư Ninh Ninh không biết vị trí chính xác của xưởng cao su, chỉ có thể đi dọc đường hỏi han.
Mọi người chỉ nghĩ rằng cô từ đội sản xuất dưới thị trấn đến để tìm người thân, không hề biết thanh niên này lại là một nhà buôn.
Xưởng cao su không nằm trong khu phố, mà giống y như chợ đen, cách trung tâm của trấn một đoạn đường khá là xa, Tư Ninh Ninh mò mẫm 40 phút mới đến được cái cửa sau của xưởng cao su.
Thời điểm này, vừa hết giờ nghỉ trưa, cả chục công nhân thừa dịp còn mấy phút, nhanh chóng chạy đến xưởng làm việc, Tư Ninh Ninh tính chuẩn còn khoảng 10p thôi.
Nhưng điều cô không ngờ là có những nhà buôn khác đã đi trước cô một bước rồi.
Mà không phải một hai người, tính tính cũng đến sáu người, trong đó có một người là gương mặt quen thuộc, không phải Đầu Khỉ đây sao?
Tư Ninh Ninh cõng một cái sọt trên lưng và mặc một chiếc áo khoác màu sáng bên ngoài. Cùng người của niên đại này áo khoác vá chằng chịt, khác hẳn nhau, cơ hồ vừa mới rẽ vào liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của toàn bộ ngõ nhỏ.
Nhóm công nhân xưởng cao su chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục trò chuyện với lại nhóm nhà buôn, kỳ thật trong đó có bốn người ghé mắt nhìn sang cô, ánh mắt ừm… có thể gọi là bất thiện.