Editor: Hye Jin
Rõ ràng, họ đã suy đoán được thân phận của Tư Ninh Ninh, đương nhiên không nguyện ý có người tiến vào cho lắm, ai muốn có người nhảy vào chia miếng bánh đâu chứ.
Tư Ninh Ninh chậm lại nửa nhịp, đặt cái sọt trên vai xuống, tiến vào sâu bên trong ngỏ nhỏ.
Một nhà buôn cảm thấy không ổn, ánh mắt quay sang một nhà buôn vóc dáng cao lớn hơn: "Anh Dương, muốn hay không..."
Lời còn chưa dứt nhưng ý tứ gì đã quá rõ ràng, mọi người run rẩy cả người.
Người đang nói chuyện là một cái đầu đinh cao chừng 1m6, vừa nói vừa đánh giá về phía Tư Ninh Ninh, tổng kết lại một câu: cao và cực gầy, đúng là hắn gầy nhưng so với tên nhóc này đánh nhau thì 80% có thể đánh thắng được.
Tư Ninh Ninh gầy · cao đã tìm được chỗ thích hợp đứng lại, hoàn toàn không hề biết toan tính trong lòng của nhóm nhà buôn bên kia.
Đầu Khỉ lập tức xua tay làm hòa: "Đừng nha Hoàng Nhị ca, người một nhà là người một nhà, em quen biết. Đều là người một nhà, hơn nữa trong tay người anh em này có nhiều thứ tốt, về sau không chừng trợ giúp chúng ta nữa... Không đáng, thật sự không đáng!"
Mấy người bạn đồng hành sắc mặt không tốt, Đầu Khỉ lại nói: "Các người nếu là không cao hứng thì để tôi nói với cậu em ấy một tiếng."
Nói xong còn không đợi đồng hành trả lời thì Đầu Khỉ đã chạy về phía Tư Ninh Ninh.
Đầu Khỉ chạy đến thì câu đầu tiên nói câu này: "Này người anh em, cậu đúng là nghé con mới tới không sợ cọp. Cậu em mới đến trấn Ba Hà này hai ngày mà dám này chạy đến nơi này."
Tư Ninh Ninh gật gật đầu xem như chào hỏi: "Khu này là độc quyền à?"
Đầu Khỉ khẽ gật đầu, đưa mắt nháy về mấy vị sau lưng.
Tư Ninh Ninh thuận thế nhìn sang.
Vừa rồi bước vào ngõ nhỏ cô đã lưu ý qua, năm vị nhà buôn bên kia có ba người cao, da dẻ rám nắng ẩn ẩn có cơ bắp, ở đây là phương nam những năm 70, người này được xem là nhân vật cao to, xem ngũ quan, cùng với khuôn mặt không cách nhau quá nhiều, hẳn là anh em ruột.
Tư Ninh Ninh không mù, không phải cô không nhìn thấy sự cảnh giác và bài xích trong mắt họ, mọi người cũng đều khó xử, cô cảm thấy mấy người này sẽ không đem xử sự làm quá tuyệt.
"Anh là em trai út của bọn họ, sang đây làm thuyết khách hả?"
Đầu Khỉ sững sờ một lúc, nghe cái từ "em trai út" thì vội vàng giải thích: "Chúng tôi không ở chung một đội sản xuất, nhưng có một phần công việc kinh doanh này... Kỳ thật là tương phùng làm chung một nghề, cũng không có quyền lên tiếng."
"Tôi vốn không muốn tham gia, cậu em vừa tới đây, hôm qua coi như tôi chiếm tiện nghi của cậu mới nhắc nhở cậu một cậu, sau lưng cậu em không có người thì vẫn nên chạy đi đi."
Đầu Khỉ quay đầu lại cười cười nịnh nọt nhóm nhà buôn, lần thứ hai quay đầu hạ giọng: "Này ba anh em nhà kia tâm tư tàn nhẫn, không phải hạng người dễ chọc."
Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, não bộ chạy thật mau, nghĩ đến lợi hại trong đó, cô tự đánh giá một lần, bắt đầu ngập ngừng hỏi: "Mọi người ai đều không dễ dàng, ai cũng đừng làm khó dễ ai, tôi cho bọn họ chỗ tốt, về sau kinh doanh ở xưởng cao su tính cho tôi một phần, anh thấy việc này tỷ lệ khả thi bao lớn?"
Xưởng cao su này là nhà xưởng duy nhất ở dây, công nhân niên đại này cũng phân cấp bậc, dựa theo thâm niên làm việc để bình xét cấp bậc, mới làm hai năm tiền lương tầm khoảng 14 đồng 7, đây là bậc đầu tiên, sau đó còn hai cấp bậc nữa tiền lương lần lượt 27 đồng 5, 43 đồng 2.
Cho dù là nhà xưởng thị trấn hay là làm việc ở tiệm cơm quốc doanh cũng là một loại, là bát sắt, mỗi tháng đều có phiếu cùng trợ cấp, bởi vậy tiền trong tay công nhân so với người khác giàu có hơn rất nhiều.
Trừ bỏ chợ đen thì chỗ xưởng cao su này là nơi nhà buôn bán được nhiều hàng hóa nhất, tiền kiếm được là cơm ăn áo mặc, ba anh em trong miệng Đầu Khỉ nói hắn có thể đem cái chỗ này lũng đoạn cũng đủ thuyết minh bọn họ đủ mạnh.
Đối với Tư Ninh Ninh, cô không có nhiều nơi để bán hàng, cho đến nay chợ đen cùng xưởng cao su là hai, bởi vì cơ hội của cô ra ngoài buôn bán không nhiều lắm.
Nghĩ nghĩ, cô lại bồi thêm một câu: "Nếu có thể, hi vọng bọn họ có thể nhìn chằm chằm, đừng làm cho các nhà buôn khác đến đây tìm tôi gây phiền toái."
Phun ra mấy chữ, Đầu Khỉ há to miệng, thật lâu không nói được lời nào.
Tư Ninh Ninh cau mày: "Chẳng lẽ một chút xác suất thành cũng không có hả?"
"Không, không phải, để tôi đi hỏi."
Đầu Khỉ vội vàng lắc đầu, Tư Ninh Ninh gật gật đầu xong, liền đứng dậy chạy về phía nhà buôn tên Cố Dương kia, quơ tay múa chân.
Đương nhiên, Đầu Khỉ sửa đổi lời nói của Tư Ninh Ninh một phen, chẳng dám nói thẳng.
Cố Dương không nói gì, chỉ là lúc Đầu Khỉ nói chuyện thì đưa mắt đánh giá Tư Ninh Ninh một hồi lâu, Tư Ninh Ninh đối diện với ánh mắt đó không hề sợ hãi chút nào, cuối cùng Cố Dương di chuyển ánh mắt, duỗi tay đưa năm ngón tay trước mặt Đầu Khỉ.
Đầu Khỉ ngơ ra một lúc mới hỏi: "Anh Dương, năm, năm đồng á?"
"50 xu."
Trái tim bị Đầu Khỉ nâng lên rồi hạ xuống: "Được để em nói cho hắn."
Đầu Khỉ đem tin tức nói cho Tư Ninh Ninh, cô còn đang hoài nghi đây này: "Xác định là 50 xu."
Cô cứ tưởng là đến tận 10 đồng hóa ra chỉ tốn có năm mươi xu?
Đầu Khỉ cảm khái một: "Anh Dương trước đây khá tàn nhẫn, nhưng sau khi cưới được vợ thì khác một chút ... Cậu em có tiền hay không? Nhanh lên đi bỏ lỡ cái này là không có cơ hội nữa đâu."
Tư Ninh Ninh gọn gàng lấy ra 50 xu đưa cho Đầu Khỉ: "Tôi thiếu nợ anh một cái ân tình."
"Không nghiêm trọng như vậy, lần sau có cái gì tốt nhớ để lại cho tôi rẻ hơn hai xu."
Đầu Khỉ cười ha hả, cầm lấy tiền chuẩn bị rời đi, nhưng Tư Ninh Ninh lại nắm lấy cánh tay của hắn lại: "Tiền các người đã cầm rồi, giữ lời."
"Yên tâm đi, ha."
Tư Ninh Ninh trong lòng không yên, cái nghề này vốn chẳng phải quang minh chính đại, nếu thật bị người ta hố thì chẳng nói được cái gì, chứ đừng nói tới việc tìm người đôi co.
May là có 50 xu. Muốn ném đá trên sông thì cứ ném thôi.
Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ lung tung một hồi không ngờ được "anh Dương" kia đúng là nói chuyện giữ lời, không hề tìm cô gây phiền toái, không thèm liếc nhìn về phía này nữa.
Tư Ninh Ninh hoàn toàn yên tâm, chậm trễ một lúc rồi không ít công nhân đã vào bên trong làm việc rồi, người mua càng ngày càng ít, cô hơi chút nóng vội, không kiên nhẫn, cầm lấy cái sọt hạ giọng: "Tôi nơi này có thịt..."
Con hẻm im lặng chỉ trong một nốt nhạc, ngay lập tức quay đầu về lại đây, ngay cả nhóm nhà buôn cũng vậy.
Tư Ninh Ninh nhíu mày, ủa ủa ủa ánh mắt này là có ý gì?
Không cần nghĩ quá lâu cô liền biết nó có ý tứ gì.
Mọi người ùa đến, xô cô ép vào tận góc tường: "Thịt? Có mỡ không? Có bao nhiêu? Cần phiếu không?"
"Bao nhiêu? Tôi muốn nửa cân."
"Tôi muốn một cân!"
Có thể chọn miếng mỡ không.
Sau khi mọi người đẩy Tư Ninh Ninh vào góc tường, mỗi người lùi lại một bước để tạo thành một vòng tròn nhỏ.
Tư Ninh Ninh có hơi chút xấu hổ" "Không phải thịt lợn, là gà quay và vịt quay, mỗi thứ một con ... Ngoài cái này ta còn có bình nước quân dụng."
Vừa nghe nói không phải thịt lợn, một phần ba số người lập tức từ bỏ ý nghĩ, lắc đầu bỏ đi.
Hai phần ba còn lại vẫn đứng đó, chắc là muốn xem chất lượng đã mới quyết.
Tư Ninh Ninh từ trong rổ lấy ra một con vịt quay, bóc một bọc bên ngoài đưa ra trước mắt mọi người, một khi có người vươn tay muốn sờ, cô lập tức thu tay lại, cau mày nhắc nhở: "Chỉ có thể xem không thể sờ."
“Gà này giá thế nào?
“Đây là vịt, nặng 3 đến 4 cân, đã ướp tẩm gia vị đặc biệt, không cần phiếu, ba đồng một con."
Một góc nhỏ xô xệch sốc ra bên ngoài lộ ra lớp da vịt quay đỏ âu bóng loáng, tạm thời chưa nói có thơm hay không, chỉ cần nhìn thôi là đủ khiến người ta không thể dời mắt được rồi.
Không ít người động tâm không thôi nhưng nghe giá cả tức khắc đều đánh trống lui.
Mua vài cân nếm chút thì được, hơn nữa cộng thêm Tư Ninh Ninh gương mặt mới mẻ không giống bọn "anh Dương" buôn bán lão luyện, miệng lưỡi giảo hoạt nên không thể thuyết phục đám công nhân xưởng cao su được.
Kết quả là, cả một đám đều rút lui.
Cuối cùng, tính toán đâu vào đó muốn đến đây kiếm thật là nhiều tiền, kết quả bán được có nửa con vịt với 1 cái ấm quân dụng.
Vịt quay còn là nhóm 4 người cùng nhau mua.
Công nhân trở lại nhà máy cao su làm việc, ngõ nhỏ vắng tanh, Tư Ninh Ninh thở dài thu dọn đồ đạc, vừa định quấn dây thừng đem cái sọt lên vai, một đôi chân mang giày rơm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Ngẩng đầu lên, ánh nắng chói chang từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, đôi mắt híp lại dưới mái tóc bù xù trên trán.
Người đàn ông mà Đầu Khỉ gọi là Anh Dương trịnh thượng đứng từ cao nhìn xuống cô.
Gì? Làm gì đây?
Chẳng lẽ đổi ý tới tìm cô gây chuyện à? Hoảng á.
Đôi mắt của Tư Ninh Ninh nheo lại nghi ngờ, không ngờ đối phương thình lình hỏi: "Cậu em vẫn còn một con gà đúng không?"
"..........."
Tư Ninh Ninh gật đầu: “Ừ."
Cố Dương muốn mua nốt con gà trong tay cô kia.
Gà quay không nặng bằng vịt quay, đại khái tầm khoảng 2 cân thôi, Tư Ninh Ninh dựa theo giá thịt gà vịt sống thôi, gà sống, vịt sống thì 68 xu một cân, nướng chính thì bán 80 xu.
Giá này hợp lý quá rồi, xét theo cách “đầu tư” thông thường, gà quay, vịt quay không chỉ phải quét dầu rồi mang đi nướng, mà còn phải nhổ lông bỏ nội tạng này.
Anh Dương lấy con gà quay ra cân, xác định không thành vấn đề mới xé lớp bọc thực phẩm bên ngoài, xé hai cái đùi đưa cho hai đứa em sau lưng.
Hai thiếu niên phía sau tuy cao lớn rắn rỏi, nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ con, chắc chỉ tầm 16, 17 tuổi.
Một thiếu niên lưu loát cầm còn một người thì lắc đầu từ chối: "Anh Dương, em không đói, để cái này để dành cho bà nội và chị dâu đi."
“Còn nữa.” Anh Dương không nói lời nào, nhét cái đùi gà vào người cậu nhóc em không chịu kia, bọc bọc lại con gà nhét vào cái sọt đằng sau lưng, nhìn về phía Tư Ninh Ninh: "Ở xưởng cao su không có dễ làm đâu, lần sau muốn buôn bán phải mang theo cân."
Đại khái đây là một lời nhắc nhở đầy thiện ý.
“Cảm ơn.” Tư Ninh Ninh cất tiền vào túi.