Editor: Hye Jin
Người bán hàng đem toàn bộ đồ vật gom lại, đặt ở trước quầy.
Không muốn tiếp tục đối phó nữa, nói đúng hơn là Tư Ninh Ninh không muốn bịa thêm nhiều lời nói dối vô nghĩa nữa, cô nhanh chóng đánh bàn tính trong lòng số tiền, tiền kẹo đã trả rồi, lưỡi cưa cùng túi nilon đường đỏ tổng cộng 28 xu.
Rút trong túi ra một tờ tiền nhăn dúm, lưu loát đếm đưa tiền sang.
Nhân viên bán hàng nãy giờ chưa nói muốn phiếu, đưa giấy dầu ra cho Tư Ninh Ninh quấn lưỡi cưa. Đã không nhắc đến phiếu nên cô cũng không đề cập đến. Sau đó, cô bỏ hết đồ vào một cái giỏ, nói cảm ơn rồi xoay người ra khỏi Cung tiêu xã, vội vàng trở về đội sản xuất trước khi trời tối.
Trên người cô không có đồ nặng, xuống đất hơn nửa tháng, làm việc nhà nông chân cẳng Tư Ninh Ninh đúng là mau hơn trước rất nhiều, vừa đến đội sản xuất thì mặt trời bắt đầu lặng xuống đỉnh núi.
Tư Ninh Ninh tùy tiện tìm một bụi cây tiến vào không gian, rửa sạch lớp trang điểm đậm trên mặt, thay quần áo, vội vàng nhét một chai nước quân dụng và mấy thứ nhỏ vào trong giỏ sau, sau đó xách cái sọt lên lưng, ôm cả tấm ván gỗ và cái bàn ôm về chỗ thanh niên trí thức.
Đội sản xuất 3 được bao quanh bởi các dãy núi, một nửa núi non nằm ở bên mặt kia của đội sản xuất, phía dưới là ruộng bậc thang, còn lại là cây cối rậm rạp.
Tư Ninh Ninh ôm cái bàn nhỏ đi một đoạn, nhìn thấy bên trên ruộng phía trước có người, còn đang đội mũ rơm, nhìn thấy dáng người cao cao cùng quần áo, hẳn là thanh niên trí thức.
Cô đặt bàn xuống, lau mồ hôi trên trán, hô lên: "Lý Lăng Nguyên?"
Đối phương vùi đầu làm việc không hề nhúc nhích.
Đó không phải là Lý Lăng Nguyên sao? Ừm vậy thì…..
Tư Ninh Ninh lại hô lên: "Tống Thư Hãn?"
Người nọ dừng lại một lúc, sau đó là khuôn mặt lạnh, mồ hôi đầm đìa chậm rãi quay người lại, cái tay lau mồ hôi của Tư Ninh Ninh giật mình, lông tơ sau gáy thiếu chút là dựng lên nữa thôi.
"Chào cậu ... Mạc Bắc, thật là trùng hợp."
Tư Ninh Ninh ánh mắt lúng túng không biết nơi nào, nụ cười cứng ngắc, khóe miệng giật giật.
Cô gọi tên của Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn, lại không có gọi tên Mạc Bắc hay Ngô Dũng, cũng là có cái lý trong đó.
Cho dù đó là Ngô Dũng hay Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh kỳ thực đều không muốn đối đáp quan hệ cùng đối phương.
Người trước xác thực chẳng từng nghĩ sẽ giao lưu, à thì tính cách không hợp, còn người sau thì quá khó nói chuyện, cô không thích cảm giác đó cho lắm.
Ôi thôi thôi trời không chiều lòng người, người xuất hiện cố tình là Mạc Bắc.
Kinh tủng quá đi thôi.
Mạc Bắc không biết trong lòng Tư Ninh Ninh đang chuyển chuyển mấy hồi, ánh mắt lướt qua đại khái thấy bên cạnh người có cái bàn, không nói hai lời đóng cái túi da rắn quải ra sau lưng, nhảy xuống từ sườn núi nhỏ xuống lòng đường.
"Cần giúp đỡ?"
Mạc Bắc khẽ cau mày, mồ hôi lấm tấm trên trán, chiếc áo sơ mi xanh nhạt cũng ướt đẫm.
Thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn, miệng thì là câu hỏi nhưng tay thì ngồi xổm xuống, động tác như nước chảy mây trôi không chút chần chờ.
Trong rừng kêu "vvvvv" không ngừng, châu chấu nhảy từ đám cỏ này sang đám cỏ khác, trọng lượng khá nhỏ chỉ làm cọng cỏ hơi cong cong lại.
Người đàn ông cao lớn khiêng chiếc bàn bang bang đi như bay, cô gái yểu điệu cồng cái sọt, chạy lon ton theo sau: "Ai, Này....."
Tư Ninh Ninh trong lòng rối bời, lo lắng không biết nên làm thế nào để từ chối ngọn núi băng này một cách lịch sự nhất có thể đây.
"Mạc Bắc, kỳ thực tớ còn có thể.... A a"
Một câu còn chưa phun ra, Mạc Bắc đột nhiên chậm lại bước chân: "Thanh niên trí thức Tư."
"Hả?"
Mạc Bắc quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, hai mắt sáng rực, làm lòng cô lộp bộp một cái, có đại sự gì đây? Nháy mắt những lời muốn nói ném ra sau đầu luôn rồi.
"Chuyện gì? Cậu nói?"
Mạc Bắc đi chậm lại, sau đó dừng lại rồi dừng lại, dường như đã cân nhắc được một lúc rồi mới nói, đôi môi mỏng mím lại: "Cậu, có muốn suy xét cùng tớ làm một cái giao dịch hay không?"
Giọng nói của hắn dịu dàng như tiếng suối chảy róc rách qua khe núi lạnh, được gió cuốn lên, gửi vào tai Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh mặt mày nhăn lại, nốt ruồi ở khóe mắt khẽ run, vành tai thật là ngứa, bản năng đong đưa đầu: "..... Giao dịch ....á"
Một câu không đầu không đuôi làm Tư Ninh Ninh muốn ngốc luôn rồi.
"Không phải cái sự tình gì quá mức."
Yết hầu của Mạc Bắc chạy lên chạy xuống, nhìn như trấn định quay mặt đi nhưng kỳ thật khẩn trương đến lỗ tai đỏ bừng lên rồi."
"Thanh niên trí thức nấu ăn không ngon lắm. Nếu có thể, tới nhờ cậu làm riêng một phần."
"Thù lao thì tớ lo phần thức ăn của cậu."
Câu này có nghĩa là tôi ăn gì thì cậu ăn cái đó.
Tư Ninh Ninh trầm ngâm một lúc, tự cô có thể giải thích được đại khái.
Điều kiện gia đình của Mạc Bắc trong nhóm thanh niên trí ai cũng có thể nhìn ra được.
Chắc là ăn ở nhà tương đối tốt, xuống nông thôn thì mấy nữ thanh niên trí thức thức lần lượt vào bếp, tay nghề nấu nướng không đồng đều, thực sự chẳng ra gì, Mạc Bắc hẳn là khó ăn khó uống nên mới bất đắc dĩ tìm đến nơi này.
Tư Ninh Ninh hơi động tâm.
Cô chẳng có mà nhìn trúng "đồ ăn" mà Mạc Bắc hứa hẹn, trong không gian cô cái gì mà không có? Cô mà quan tâm đến mấy thứ kia của Mạc Bắc chứ?
Cô chỉ là có ý đồ mở một cái lò nhỏ, nhưng lại lo thu hút sự chú ý ánh mắt của những thanh niên trí thức khác, nếu thật sự đạt thành hiệp nghị với Mạc Bắc thì về sau Mạc Bắc là lá chắn của cô rồi.
Sau một lúc im lặng, Tư Ninh Ninh mới hỏi: "Cái này có được coi là đặc biệt quá không? Nếu thật sự làm như vậy, sợ chọc phải người phê bình."
Cái này, Mạc Bắc cũng trầm mặc.
Hai người một người một sau đi về phía trước, ngay khi Tư Ninh Ninh cảm thấy chuyện này muốn thối lui đến 80%, sau đó lại nghe Mạc Bắc mở miệng: "Tớ có thể chấp nhận môi trường khắc nghiệt, nỗ lực sinh sống, quan tâm đến an toàn và cảm xúc của mọi người, nhưng là……"
"Phương diện cơm nước thật sự làm người khó chịu..."
Đôi mắt sáng của Mạc Bắc nhìn Tư Ninh Ninh một lần nữa: "Cậu có nguyện ý giúp tớ không?"
Tư Ninh Ninh là một nhan cẩu, thích người có dung nhan xinh đẹp.
Mạc Bắc rất đẹp trai, lúc trước bởi vì thái độ có vấn đề nên cô mới hơi chút khó chịu, xa xa cách hơn một chút.
Bỏ qua thái độ của Mạc Bắc, thoạt nhìn cậu ấy vô cùng đoan chính, Tư Ninh Ninh liền cảm thấy không đáp ứng thì sẽ làm mỹ nhân thương tâm.
Huống chi, việc này đối với cô vô cùng có lợi luôn.
Nói trở về Tư Ninh Ninh lại nghĩ đến một vấn đề: "Nếu chúng ta đơn độc nấu ăn thì lúc trước đã an bày mua các gia vị với thanh niên trí thức thì không phải bị gián đoạn lại sao?"
"Sẽ không."
Mạc Bắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Tư Ninh Ninh dịu dàng hơn rất là nhiều: "Chúng ta ngẫu nhiên mới mở bếp nhỏ, quá mà thường xuyên..."
Thực ra, ẩn ý của Mạc Bắc là: Nếu mà thường xuyên mở bếp nhỏ Tư Ninh Ninh sẽ vất vả, và đúng là quá bắt mắt.
Mà bên phía Tư Ninh Ninh hoàn toàn lĩnh ngộ sai ý tứ rồi, trong lòng cô, nửa câu mà Mạc Bắc chưa nói xong chính là lo lắng quá "bắt mắt" mà thôi.
Mặc dù giữa hai người có một số hiểu lầm nhưng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Một đường trở về trong lúc hai người hàn huyện thì phát sinh điểm khác thường.
Tỷ như, hôm nay rõ ràng là thời gian thanh niên trí thức được nghỉ ngơi, tại sao Mạc Bắc lại xuất hiện ở đó để làm việc.
Căn cứ vào Mạc Bắc giải thích, Tư Ninh Ninh mới biết đó là nhiệm vụ hai ngày trước đó, cậu ấy cùng ngày chưa có hoàn thành việc mới lấy thời gian nghỉ ngơi làm bù một chút.
Đảo cũng là một lý do.
Tư Ninh Ninh không hỏi nữa, Mạc Bắc lại hỏi cô: "Cậu đi vào trấn, chỉ để mua cái bàn này?"
Còn là cái bàn hỏng, lũng một cái lỗ thật to.
Ninh Ninh cười cười gãi gãi cái chóp mũi: "Đúng vậy, nếu không phải ôm cái này, quá lao lực thì tớ đã về sớm hơn rồi."
"Lần sau có đồ vật nặng gì, cậu có thể nói cho tớ, tớ..."
“Cái gì?”
“Không có chuyện gì.” Mạc Bắc mím chặt môi mỏng nhìn sang chỗ khác: “Thanh niên trí thức giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, cậu một mình ra ngoài không an toàn....."
"Về sau muốn mua cái gì, ra cửa có thể cùng nhau mua. Lý Lăng Nguyên bọn họ sẽ phụ giúp một chút, giúp cậu cùng nhau đi mua."
Đây là lần đầu tiên Tư Ninh Ninh nghe Mạc Bắc nói hẳn một câu dài như vậy, làm cô hơi ngạc nhiên nhìn Mạc Bắc đến tận hai lần.
Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh mở to, chớp chớp, chỉ nhìn được sườn mặt của Mạc Bắc không nhìn ra được người ta đang mất tự nhiên, môi nở nụ cười: "Cậu làm sao biết Lý Lăng Nguyên nguyện ý giúp tớ mang đồ vật, cậu ấy không muốn làm sao bây giờ?"
"Cậu ta không dám."
"Hả?"
Cô chỉ trêu chọc thôi mà, ai ngờ nhận được câu trả lời, thực sự làm cô ngẩn người.
Phản ứng trở lại định muốn nói chuyện nữa lại thấy cậu ấy trở về thái độ đoan chính, một giây trước Mạc Bắc dễ nói chuyện bỗng nhiên lạnh mặt.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai kia cau mày sốt ruột nhìn cô: "Đi nhanh chút, lát nữa tớ còn muốn đi vào đội đưa bông."
Nói xong, chân dài cất bước, khiêng cái bàn vụt đi thật nhanh, bóng người lập tức biến nhỏ xíu thành hình ngón cái.
“……?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Ninh Ninh nhăn lại thành biểu tượng cảm xúc một ông già trong tàu điện ngầm xem điện thoại, miệng thì tự lẩm bẩm: "Cái người này đây là?
Cầu người xong thì ném? Ha hả.
Chân dài chạy trốn thật nhanh ha.
OK, cậu kiêu ngạo, cậu ghê gớm! Hừ
Rồi sẽ có lúc cậu đến đây cầu toai đó nha!
"Hừ hừ."
Dừng một chút ai oán, Tư Ninh Ninh phồng má, lon ton chạy về.
Hôm nay là ngày nghỉ của thanh niên trí thức thế nhưng chẳng ai nhàn rỗi cả. Tư Ninh Ninh đi thị trấn, còn những người khác thì thay phiên nhau bận rộn. Gà con hôm qua cô mua về tạm thời đặt trong sọt, không phải là kế lâu dài.