Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 134 - Chương 134: Khai Hoang Đất Trồng Rau

Chương 134: Khai Hoang Đất Trồng Rau Chương 134: Khai Hoang Đất Trồng Rau

Editor: Hye Jin

Để giải quyết tốt cho mấy chú gà con, nam thanh niên trí thức từ sân đập lúa xin được một bó rơm rạ, mò mẫm chút gạch nung vỡ chỗ chuồng bò, nghiền nát rơm rạ trộn với gạch nung vỡ, chờ hai ngày làm thành gạch rồi dựng thành chuồng gà.

Đương nhiên, những nữ thanh niên trí thức thức khác cũng không hề nhàn rỗi.

Con gái trời sinh thận trọng hơn con trai, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ các ngóc ngách, Từ Thục Hoa cầm đầu, dựa theo Tư Ninh Ninh nói, lá ngải cứu được phơi khô, vo mịn ra, còn than thì giã thành bột, để làm nhang muỗi.

Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc cùng nhau bước vào căn nhà thanh niên trí thức, đón hai người là khuôn mặt đầy than của Tưởng Nguyệt, thế mà cậu ấy còn hồn nhiên không biết dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán nên gương mặt càng ngày càng đen.

Không có biện pháp, cái gương mặt mèo kia quá dọa người.

Mạc Bắc đặt xuống bàn rời đi, nhìn phương hướng, cậu ấy thật đúng là đi đại đội.

Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn, quay đầu cười với các cô gái trong phòng: "Các cậu cũng quá nóng vội rồi, sao không đợi tớ quay lại?"

Mấy người hết sức chuyên chú, Mạc Bắc đặt cái bàn xuống cũng không kinh động được bọn họ trái lại thanh âm của Tư Ninh Ninh vừa rơi xuống thì đồng thời mấy cái đầu ngẩng đầu lên.

Tống Tiểu Vân ngẩng đầu kêu một tiếng: “Ninh Ninh, cậu về rồi à.”

Tư Ninh Ninh gật đầu: “Ừ.”

"Ninh Ninh!"

Từ Thục Hoa theo tiếng đứng dậy mà Tưởng Nguyệt còn nhanh hơn một cước, cầm ống trúc dày đưa đến trước mặt Tư Ninh Ninh, "Tư Ninh Ninh, cậu muốn than mịn, như vậy được chưa?"

Tư Ninh Ninh tháo cái sọt xuống đặt lên bàn, thuận thế nhìn lướt qua, tro đen trong ống trúc khoảng nửa ổng, nói là bột phần kỳ thật còn lẫn một ít cát sỏi, đại khái vẫn còn kém một chút.

Cách mà Tư Ninh Ninh làm mịn than trước đó, là dùng búa gõ từng chút một, tâm tư Tưởng Nguyệt nhanh nhạy, không biết nơi nào làm ra được hình dạng như cái cối.

Bỏ cục than vào ống nứa, lại tìm thanh củi dày làm que giả để tán vụn than ra.

Cách này hiệu quả nhanh hơn phương pháp ngu ngốc của Tư Ninh Ninh, nhưng nó cũng có nhược điểm là ống tre và cái thanh củi dày không khớp với nhau, động tác quá lớn dễ dàng mang than đá bay tán loạn khắp nơi.

Khuôn mặt mèo của Tưởng Nguyệt ra đời là từ đây.

"Yêu cầu cần phải giã nát hơn một chút."

Ống trúc được trả lại cho Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh đào đào cái sọt, lấy ra được một nắm kẹo, là kẹo vừa mua ở cung tiêu xã, rất rẻ.

Tư Ninh Ninh sợ mình cho quá nhiều sẽ gây phiền phức, vì vậy một người chỉ chia hai viên thôi: "Hôm nay tớ đi ra ngoài, không làm cái gì giúp mọi người xem như là cảm ơn."

Lý do này rất tùy tiện, nếu thật để tâm vào những chuyện vụn vặt kỳ thật cũng chỉ có Từ Thục Hoa mà thôi.

Hôm nay, đáng lẽ tới lượt Tư Ninh Ninh nấu ăn và dọn dẹp, cô đi ra ngoài không rảnh lo, cô đành phải nhờ Thục Hoa.

Trong lòng cô mà nói, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi là chuyện nhỏ nhặt không cần so đo rõ ràng như vậy.

"Tớ không cần."

Tưởng Nguyệt vùi đầu tiếp tục làm mịn than, lắc đầu một cách dứt khoát.

Tống Tiểu Vân liếc nhìn Tưởng Nguyệt nói: "Ninh Ninh, cậu không cần vậy đâu, mọi người chỉ là thuận tay mà thôi."

Từ Thục Hoa cũng gật đầu đồng ý.

“Cầm đi.” Tư Ninh Ninh không thích lôi lôi kéo kéo với mọi người, ôm cái sọt vào phòng, suy nghĩ một hồi bước ra ngoài: "Tớ còn có việc phải làm. Chuyện làm nhang muỗi tớ sẽ không nhúng tay."

Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân nhìn nhau không nói gì nữa nhận kẹo thôi, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ.

Ăn ké cho nên chột dạ, của cho là của nợ mà, chỉ để xem liệu sau này có ai có thể giúp đỡ Tư Ninh Ninh ở chỗ khác được hay không?

Từ Thục Hoa và những người khác lại ngồi xuống bàn bận bận rộn rộn, còn Tư Ninh Ninh ở bên ngoài tìm được một cành cây chắc chắn và vững chãi.

Ván giường của cô có rất nhiều đinh nhô ra, còn cái bàn mới đem về thì giữa bàn có một lỗ thủng lớn, cô chẳng biết sửa lại thế nào, chỉ đơn giản chính là để một cái tấm ván gỗ lên trên, cố định rồi dùng thôi.

Tư Ninh Ninh lấy cành cây vào nhà, cành cây có kích thước lớn chừng bàn tay rất cứng cáp, chạy cái đinh một cái thật chuẩn.

Cô ở trong phòng vội đến "hồng hộc", Từ Thục Hoa bên ngoài cũng không biết cô làm gì, cách nhau nửa bức tường ồn ào tán gẫu:

"Nhang muỗi chừng có thể dùng đến mùa thu, để tớ đi kiếm thêm ngải cứu.... Đúng rồi Ninh Ninh à hôm nay cậu đi đâu lâu vậy?"

"Tớ đi mua ấm nước quân dụng. Hôm qua tớ không mang đủ tiền..."

Lý do này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì mang nước trong hộp cơm một hai lần còn được chứ mang hoài không tiện lắm.

Nghĩ là như vậy, nhưng Từ Thục Hoa vẫn nói một câu: "Lần sau gặp phải tình huống này, cậu trước tiên mở miệng mọi người giúp cậu một tay, nay trở về là tốt rồi.... Cậu một mình đi ra ngoài tớ cảm thấy không an toàn."

“Ha hả, được.” Tư Ninh Ninh lấy cái cổ tay áo cọ cọ cái mũi đầy mồ hôi.

Tư Ninh Ninh ngồi xổm bên giường nghiêng đầu tìm cái đinh nào nhô nhô ra, vừa làm vừa hàn huyên: "Vốn tớ đã trở về từ lâu rồi, ở chỗ trạm phế phẩm có cái bàn, tớ nghĩ trong phòng chỗ để dầu hỏa cũng không có, cho nên mua một cái bàn trở về.... Ôm cái bàn về đây làm tớ mệt chết...."

Sau đó, ba cô gái trong phòng mới phát hiện ra chiếc bàn nhỏ trên bậc cửa.

Từ Thục Hoa: "Cậu, cậu tự mình ôm về đây á? Từ trong trấn?"

Tư Ninh Ninh không nặng không nhẹ "ừ" một tiếng.

Đôi mắt Tống Tiểu Vân cũng trừng thật lớn, có chút kinh ngạc: “Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi, tối nay cơm chiều để tớ làm cho."

Bàn dài, nhìn không lớn lắm, nhưng không phải vấn đề về kích thước, vấn đề là trọng lượng, thời gian đi lại càng lâu, đồ vật càng ngày càng nặng.

Tư Ninh Ninh cười khan, vừa muốn nói không cần thì đã nghe thấy giọng nói của Tưởng Nguyệt: "Từ Thục Hoa vừa rồi nói không sai, nếu lần sau muốn mua thứ gì, có thể cùng nhau nói với mọi người hỗ trợ một chút."

"Mọi người giúp cậu mua, hơn nữa càng an toàn."

Tưởng Nguyệt bận bịu cúi đầu, giọng nói nặng nề, chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nhìn: "Cậu một mình đi ra ngoài còn rêu rao lớn thế dễ chiêu họa."

Tay đang nạy đinh của Tư Ninh Ninh dừng lại, ngây người nhìn về phía cửa phòng, từ góc độ này không thể nhìn thấy Tưởng Nguyệt.

Trong nửa câu đầu tiên của Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh có thể hiểu rằng cậu ấy đang lo lắng cho cô, còn nữa đằng sau thì thật khó hiểu.

Không phải là do hôm qua cô đẩy cậu ấy một cái, bây giờ ghi thù mới nói lời khó hiểu, người thường không thể lý giải được thế này chứ.

Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân cũng không hiểu ý tứ của Tưởng Nguyệt cho lắm, nên không tiếp lời, nhất thời cả không gian chỉ nghe thấy âm thanh "đốc đốc" của Tưởng Nguyệt đang giã nát than.

Đúng lúc này, từ bên phía nhà nam, thanh niên trí thức truyền đến tiếng chào hỏi: "Thím."

Tiếng của Trần Liên Mễ thân thiện truyền đến: "Này! Đồng chí thanh niên trí thức, các đồng chí khác có ở nhà không? Lần trước thanh niên trí thức Tư tìm thím có chút chuyện, hôm nay thím lại đây cùng mọi người nói."

Nghe vậy, các cô gái trong phòng trầm mặt đặt công việc xuống, phủi phủi tay bước ra ngoài: "Thím đến ạ!"

Trần Liên Mễ nhìn thấy Tư Ninh Ninh thì lập tức nở nụ cười: "Thanh niên trí thức Tư đã trở lại rồi?"

"Vâng, thím cháu vừa trở về."

Trần Liên Mễ gật đầu, đếm đêm đầu người, phát hiện thiếu người: "Hình như còn thiếu một đồng chí nữa, còn ai không ở?"

"Thanh niên trí thức Mạc không có ở đây.”

Lý Lăng Nguyên chỉ bảo Mạc Bắc không ở chứ không nói cậu ấy đã đi đâu.

Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, suy xét một lúc mới nói thêm, "Vừa rồi thanh niên trí thức Mạc giúp cháu mang cái bàn trở về, lúc này đang đi đội sản xuất đưa bông."

Trần Liên Mễ "ừm" lên một tiếng, bất động thanh sắc đánh giá chung quanh chỗ ở của thanh niên trí thức, phát hiện cỏ dại cả đá lởm chởm đã được thu nhặt, cành khô lá rụng cũng quét sạch sẽ, còn cả gạch chất ở cửa.

Trần Liên Mễ trong lòng thầm gật đầu, mấy đại đội khác cũng có nhận thanh niên trí thức từ thành phố đến, bà không ít lần nghe chồng nhắc đến, nào là thanh niên trí thức đều không thành thật, nghe được nhiều khiến bà còn có chút lo lắng.

Giờ nhìn chung cảnh xung quanh đây bà cảm thấy thanh niên trí thức đại đội mình thật là bớt lo biết bao nhiêu, vô cùng hài lòng.

Nhìn này mọi thứ thu thập gọn gàng sạch sẽ, chẳng kém cạnh mấy thanh niên trong đội.

Trong lòng hài lòng với thanh niên trí thức, Trần Liên Mễ càng thân thiện hơn vài phần: "Ngày hôm qua, thanh niên trí thức Tư mang gà con về, mọi người có thấy chưa? 10 xu một con gà con, thanh niên trí thức Tư ứng tiền đưa trước rồi, mọi người cùng nhau nuôi dưỡng, tiền này đừng quên trả cho đồng chí Tư."

Trần Liên Mễ tin tưởng Tư Ninh Ninh, bà không nghĩ con bé sẽ báo chênh lệch giá với mọi người, ngược là bà lo lắng mấy đồng chí khác không trả tiền cho con bé nên mới chạy lại đây nói một tiếng.

Ngày hôm qua, Tư Ninh Ninh không thoải mái, đi ngủ sớm, tiền gà con đúng thật là cả đám chưa đưa lại cho cô, đột nhiên Trần Liên Mễ nhắc tới chuyện này, mọi người chợt nhớ ra có chút ngượng ngùng, vội vàng gật đầu: "Thím ơi, thím yên tâm, bọn cháu đều sẽ trả cho thanh niên trí thức Tư."

"Đất trồng rau chuyện này thanh niên trí thức Tư cũng đã nói với mọi người rồi chứ? Trong tình huống không dùng đất đai của đội sản xuất, đại đội cho phép mọi người khai khẩn đất hoang."

Vừa nói, Trần Liên Mễ duỗi tay chỉ chỉ trước cửa nhà thanh niên trí thức: "Cái này lớn nhỏ không dễ trù tính, vợ chồng thím ý tứ là mọi người khai hoang ở đây đi, lớn nhỏ dễ không chế, người khác cũng không dám buôn chuyện."

"Mấy đồng chí xem mà làm ha. Nếu là được thì hạt giống dễ nói rồi, trong đội lấy được, đến lúc đó thím giúp các cháu xử lý."

Tống Thư Hãn đứng ra trả lời: “Vâng, vâng, đội trưởng nói như thế nào bọn cháu liền như thế ấy làm."

Về vấn đề này, quan điểm của thanh niên trí thức rất thống nhất.

Thà có miếng đất để cải thiện cuộc sống đã không tồi rồi, cứ ở đó mà kén cá chọn canh làm chuyện này thất bại thì cái gì cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment