Editor: Hye Jin
Chuyện ruộng đất trồng rau đã định, Trần Liên Mễ cân nhắc một chút: "Cái kia vừa đúng mùa, lúc này trồng củ cải là thích hợp nhất, lát nữa thím mang cho các đồng chí một ít hạt giống củ cải."
"Kia phiền thím quá."
Trần Liên Mễ xua tay, vốn định quay lại, bà chợt nhớ ra một điều: "Thanh niên trí thức Tư, đồng chí có thời gian không? Cùng thím nói hai câu."
Tư Ninh Ninh gật đầu, người khác không ở bên đợi, phân tán mỗi người bận việc của riêng mình.
Cô vừa đến gần Trần Liên Mễ, Trần Liên Mễ cầm lấy tay cô làm cô ngẩn ngơ mờ mịt hỏi: "Sao vậy thím?"
"Mấy ngày trước thím vội cắt lúa bên kia, vội quá, vài bữa nữa vào mùa vụ càng vội..... Cháu lúc trước không phải hỏi thím chuyện nuôi heo sao? Thím đã an bài cho cháu rồi."
“Dạ?” Tư Ninh Ninh mặt mày nhăn lại, đầu đầy dấu hỏi.
“Dạ cái gì mà dạ?” Trần Liên Mễ chậc lưỡi oán trách: "Tới ngày mua nơi nơi bận rộn, bà tử lúc trước phụ trách làm công việc này cũng vội đi cắt lúa, công việc này bỏ trống. Hôm nay thanh niên trí thức nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu làm việc, cháu cứ đi thẳng đến chỗ chuồng heo, không cần đến làm việc quá sớm, trước 10h là được. Đến lúc đó thím bảo Tam Nha sang chờ cháu, chỗ nào không thông thì hỏi con bé, con bé hiểu được một ít, vậy ha."
"Vâng..... thím!"
Đã nói đến đây rồi, không nên từ chối.
Tư Ninh Ninh đang chìm trong sương mù, ngơ ngơ ngác ngác đã được sắp xếp công việc nhẹ nhàng thứ hai trong đội —— cho heo ăn.
Trần Liên Mễ hài lòng gật đầu, khi bà chuẩn bị rời đi, bà nhìn thấy trước bậc cửa nhà thanh niên trí thức nữ bày một cái bàn nhỏ, nhớ lại những lời Tư Ninh Ninh nói: "Cháu là từ trấn đem về?"
Nhìn thấy cái lỗ to bằng nắm tay ở giữa bàn, Trần Liên Mễ hiểu ý nói: "Từ trạm phế phẩm đúng không?"
Tư Ninh Ninh bình tĩnh gật đầu.
Đây không phải là điều đáng xấu hổ, nhà Trần Liên Mễ còn có mấy cái tủ cũ được mang về từ trạm phế phẩm của thị trấn.
Nhưng mà xem cái này này, bị thủng một lỗ quá lớn, hảo tâm nhắc nhở: "Cái lỗ không dễ mà xử lý, phải nhớ đóng đinh chắc lại rồi mới dùng được."
"Vâng!"
"Cháu cũng nghĩ như vậy nên có mang một tấm gỗ về luôn."
Vừa nghe Tư Ninh Ninh mang tấm gỗ về, Trần Liên Mễ nói muốn xem, chờ khi xem rồi ngón trỏ sờ sờ cái tấm ván gỗ một hồi lâu ngẩng đầu: "Này, đồng chí Tư, tấm ván gỗ này không được, phải dùng máy bào bào một chút."
Cân cân nhắc trong đầu: "Cái này cháu làm không được, nhờ A Lãng hỗ trợ, cháu đem cái tấm ván gỗ đặt ở đây đi, thím trở về thuận tiện nhắc A Lãng một tiếng buổi chiều thằng bé tuần tra sang đây mang về sửa lại rồi đưa cho cháu dùng ha."
Vừa nghe “A Lãng”, Tư Ninh Ninh liền biết Trần Liên Mễ nhắc đến chính là Hoắc Lãng.
Tiếp theo sự việc ngày hôm qua, Tư Ninh Ninh không biết phải làm thế nào để tiếp tục thân thiết với Hoắc Lãng, vội vàng giữ Trần Liên Mễ đang vội rời đi: "Thím ơi, cháu đã phiền đồng chí Hoắc Lãng thật nhiều, thêm lần này.... Thôi đi ạ. Tấm ván gỗ này cháu xem qua ngày thường dùng không sao đâu, nếu cần viết cái gì thì cháu kê vài quyển sách lên là được rồi."
Trần Liên Mễ vốn dĩ muốn nói, tấm ván bị xước, làm sao có thể dùng được, sẽ bị thương?
Thấy sự phản kháng trong mắt Tư Ninh Ninh, bà nuốt lời muốn nói trở lại.
Cho rằng Tư Ninh Ninh đang thẹn thùng, thật sự lo lắng làm phiền Hoắc Lãng, Trần Liên Mễ quay đầu lại nói: "Cô nương này, được được rồi, nhưng tấm ván gỗ này thật dùng không được. Nhà thím có cái bào, trở về thím tìm cho cháu, mai Tam Nha mang sang... Thím xem cái tấm ván này bào hai ba lần là được rồi, không có. Cháu ngại nhờ A Lãng thì tìm nam thanh niên trí thức giúp đi."
Ồ như vậy thì có thể rồi a…
Tư Ninh Ninh bật cười thành tiếng: "Cháu cảm ơn thím trước ạ, thím giúp cháu nhiều quá, chỗ nào cũng giúp cháu suy xét."
"Đội sản xuất này của chúng ta xã viên rất dễ ở chung, chính là mọi người sợ mình không văn hóa cho nên không lọt vào mắt của thanh niên trí thức nên không chủ động tiếp chuyện, thực tế mà nói.... Các cháu rời xa gia đình đi xa đều không dễ dàng rồi, mọi người đều hiểu."
Trần Liên Mễ xua tay: "Về sau có chuyện thì tìm sang đội sản xuất, mọi người đều nhiệt tình."
“Vâng!" Tư Ninh Ninh gật đầu, trong lòng thì phức tạp cực kì.
Người người đều nói: Khỉ ho cò gáy ra điêu dân.
Điều này không sai, nhưng cũng có phần vơ đũa cả nắm.
Con người thời đại này tuy nghèo, không tiếp xúc với phồn hoa bên ngoàinhiều, kỳ thực là đa phần là người thuần phát, giản dị.
Từ lúc đến đây đến bây giờ, suy nghĩ trong lòng cô đều là, cô có đầy đủ vật tư, không cần lo đói bụng, chỉ cần sống thật tốt là được rồi.
Nhưng sau sự việc này, trong lòng cô thoáng sinh ra ý niệm muốn hòa nhập vào cuộc sống nơi này.
Nhập gia tùy tục, cái ý niệm như này cũng chẳng có gì đột ngột, đúng không?
Người, vốn dĩ là động vật quần cư. Cô không thể tách biệt một mình được.
Sau khi tiễn Trần Liên Mễ đi, Tư Ninh Ninh quay người đi vào phòng.
Trong phòng, Từ Thục Hoa cùng Tống Tiểu Vân lập tức vây quanh chỗ cô: "Ninh Ninh!"
Mặc dù bọn họ không hỏi gì, Tư Ninh Ninh có thể nhìn ra manh mối từ đôi mắt của họ.
"Cũng không có gì, chính là tớ ngày mai đến chuồng heo đội sản xuất cho heo ăn."
Các cô gái đây căn bản không cảm thấy cho heo ăn là việc thoải mái gì, ngược lại hơi ghét bỏ.
Tống Tiểu Vân nói: "Chuồng heo chắc bẩn lắm phải không? Nghe nói heo còn cắn người nữa đó. Ninh Ninh, cậu phải cẩn thận."
“Ồ, tớ biết rồi.” Tư Ninh Ninh nhàn nhạt trả lời, chỉ Từ Thục Hoa cách tiếp theo để làm nhang muỗi: "Nếu không vội cậu đợi đến mai hẳn làm! Bên cạnh giếng có bạc hà, có thể hài thêm ít bạc hà phơi khô trộn vào trong than đá, công dụng đuổi muỗi sẽ hiệu quả hơn một chút."
“Được, vậy tớ đi hái ngay!” Từ Thục Hoa nói xong, xoay người chạy về phía giếng.
Hạt giống mà Tư Ninh Ninh gieo trước đây đã mọc lên một mảnh bạc hà lớn.
Bởi vì Từ Thục Hoa và những người khác không biết bạc hà, Tư Ninh Ninh cũng đã phải lúng ta lúng túng phổ cập giáo dục một phen, đại khái là công dụng bạc hà vâng vâng.
Đương nhiên, hết thảy tri thức đều là từ "sách" học được.
Bậc cười nhìn theo bóng lưng của Từ Thục Hoa cười ra tiếng, Tư Ninh Ninh ngồi xổm trước bậc thềm, dùng đá gõ gõ vào cái đinh cong cong cho thẳng lại, nhìn về phía Tưởng Nguyệt.
Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân đều đã nhận kẹo, phần của Tưởng Nguyệt vẫn còn trên bàn.
“Này!” Tư Ninh Ninh nháy mắt nhìn về phía nhà chính.
Tống Tiểu Vân tò mò nhìn lên, thấy Ninh Ninh là đang nhìn Tưởng Nguyệt, buồn cười lắc đầu không nói chen vào.
Tưởng Nguyệt liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh một cái, không nói gì.
"Này, Tưởng Nguyệt.”
Tư Ninh Ninh bĩu môi lại gọi thêm vài lần “này này”, lần này ngay cả tên của Tưởng Nguyệt cũng không gọi, cô không tin Tưởng Nguyệt nhịn được."
Kết quả là.....
Tưởng Nguyệt cầm ống trúc xoay người lại, để lại choTư Ninh Ninh một bóng lưng.
...
Tư Ninh Ninh hai má phồng lên, nhất thời không nói nên lời.
Ai gu, tự mình tạo nghiệt mà.
Hôm qua là tính tình tự nhiên nóng nảy không khống chế được, đem người ta mắng cho một trận, người ta giận cũng là đương nhiên.
Tư Ninh Ninh cảm thấy có lỗi, cầm cái đinh đặt mông ngồi ở bên cạnh Tưởng Nguyệt: "Tưởng Nguyệt, mặt của cậu thật bẩn."
Tư Ninh Ninh dựa vào trên bàn, hai tay ôm gối, nghiêng đầu nhìn Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ban đầu chẳng muốn quan tâm đến Tư Ninh Ninh, nhưng không chịu được cái ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu ấy, nhếch môi tức giận: "Bẩn thì lát rửa."
Nói xong còn kiên nhẫn bồi thêm một câu: "Còn không phải bởi vì cậu muốn than đá mịn, nên tớ phải giã cho kỹ.... Muỗi chích hai ba cái không chết. Nếu là truyền ra ngoài hồng binh tỉnh H sẽ tới phê đấu cái hành động tư bản chủ nghĩa này."
Nhang muỗi là mọi người làm ra cùng nhau dùng, cũng đâu phải mỗi một mình Tư Ninh Ninh làm, lời Tưởng Nguyệt quá mức.
Trải qua mấy lần "luận bàn" với nhau, Tư Ninh Ninh đã hiểu biết qua con người Tưởng Nguyệt rồi, mồm mép lợi hại thực tế lòng chẳng có gì, tục ngữ có câu miệng dao găm tâm đậu hũ, bởi vậy cô cũng không quá mức tức giận.
Tư Ninh Ninh vùi mặt vào trong tay cười hì hì, mãi một lúc sau gương mặt ửng đỏ nhìn Tưởng Nguyệt: "Tớ cho cậu kẹo sao không cần? Có phải còn giận chuyện hôm qua không?"
Nhắc đến chuyện ngày hôm qua, Tưởng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Tư Ninh Ninh giả đò khoa trương, cẩn thận đẩy đẩy tay của Tưởng Nguyệt giải thích: "Tớ hôm quá dì cả.... Kinh nguyệt đến. Cậu hẳn là biết đi, mấy ngày nay thân thể tớ không thoải mái, tâm tình cũng không tốt."
Tưởng Nguyệt hai mắt đung đưa, vẻ mặt dịu đi một chút, vẫn cứ cứng rắn không mở miệng.
Tư Ninh Ninh tiếp tục: "Tớ xin lỗi cậu, nghiêm túc, cậu tha thứ cho tớ sao?"
Tưởng Nguyệt liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh rất đẹp, từ bên ngoài bôn ba cả một ngày gương mặt trắng trắng hơi hồng, tóc dài tết thành hai bím tóc đằng sau, trán có mấy sợi tóc rũ xuống, tùy ý để gió đung đưa, còn vô số vết mồ hôi.....
Tư Ninh Ninh ăn mặc rất bình thường, nhưng không ai có thể rực rỡ hơn cô ấy.
Tưởng Nguyệt liếc mắt nhìn, lại vô tình bắt gặp ánh mắt nai chân thành của Tư Ninh Ninh, cô khẽ thở dài một tiếng, tâm tư lại mềm nhũn ra, thời dài xụ mặt đẩy Tư Ninh Ninh ra: "Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu à? Tức giận ghim cả đời. Tránh ra đi, vội muốn chết."
Không chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ, mà còn khá dễ dỗ nữa.
Tư Ninh Ninh cong môi cười trộm, đúng như mong muốn của Tưởng Nguyệt, cô trả lời "được" lại ra ngoài cửa gõ cái đinh thôi.
Ngay khi Tư Ninh Ninh rời đi, Tống Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn Tưởng Nguyệt như đang suy nghĩ điều gì: "Tưởng Nguyệt..."
Đôi môi đang cong lên của Tưởng Nguyệt vô thức lại rơi xuống, không mặn không nhạt: "Sao?"
Tống Tiểu Vân mở miệng, cẩn thận thăm dò: "Cậu, còn giận tớ sao? Chuyện ngày hôm qua..."
"Chuyện ngày hôm qua tớ đã quên mất rồi, đừng nhắc nữa."
Tưởng Nguyệt đang mải mê với công việc của mình, miệng lưỡi cứng rằng, làm Tống Tiểu Vân một trận ủy khuất.