Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh ngồi chỗ cửa vừa lúc gặp được Lý Lăng Nguyên, Lý Lăng Nguyên hân hoan chạy đến giúp đỡ, tiếp cái cục đá hỗ trợ gõ cái đinh, hai người vừa nói vừa cười vô cùng hài hòa.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Tiểu Vân nhớ lại thái độ của Tưởng Nguyệt đối với chính mình vừa rồi, rồi so sánh với thái độ với Tư Ninh Ninh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Với sự giúp đỡ của Lý Lăng Nguyên, Tư Ninh Ninh nhanh chóng hoàn thành việc đóng đinh chiếc bàn, sau đó cùng mọi người thu tiền gà con đưa cho cô.
6 con gà tổng 60 xu, chia đều mỗi người 13 xu. Có lẽ liên quan đến việc no bụng sau này, mọi người bỏ tiền vô cùng nhanh lẹ, Tư Ninh Ninh thu hết tiền lại.
Tư Ninh Ninh dọn cái bàn nhỏ đến phòng chính, ngày mai chờ đem cái bàn bào về, nếu là dọn vào phòng, ngày mai nhất định phải dọn ra ngoài, phiền toái.
Tư Ninh Ninh lại đi xem mấy con gà con, thấy trong giỏ không có gì, bèn nghĩ ra ngoài kiếm một ít lá cây, rơm rạ hay vật gì đó, trở về lót lót vào trong cho gà con, vừa ra cửa thì thấy được Mạc Bắc.
Mạc Bắc không biết đã về từ bao giờ, đang cùng mọi người bàn bạc đi đâu khai hoang thích hợp.
Như thể cảm nhận được tầm mắt của Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc khẽ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hơi gật gật đầu.
Tống Thư Hãn theo tầm mắt của Mạc Bắc nhìn thấy Tư Ninh Ninh, lập tức gợi lên một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đẩy cái mắt kính tròn xoe trên sống mũi: "Thanh niên trí thức Tư, cậu đọc sách nhiều đối với cái này hẳn là có hiểu biết hơn mọi người đi. Cậu đến đây thảo luận chút chỗ nào khai hoang trồng rau là tốt nhất."
Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh, cô không hiểu rõ lắm, chỉ biết hơn mọi người có chút xíu xíu. Sau khi nhìn xung quanh: "Chỗ ở thanh niên trí thức chúng ta bên này nhiều cây cối, ngày thường ánh mặt trời khan hiếm, nên chọn nơi có nhiều ánh mặt trời chiếu vào."
Nói gì mà quang hợp có thể người khác không hiểu.
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ thêm một lý do thoái tác bổ sung: "Khi có ánh nắng, rau càng lớn nhanh."
Cảm thấy có đạo lý, thực mau chọn ra một vị trí.
Chính là chỗ bên phải cửa nhà nữ thanh niên trí thức, cách giếng rất gần, trung gian chỉ có một con dốc nhỏ cao chừng một thước, chung quanh sạch sẽ, nhưng đất đai không bằng phẳng lắm, bên trên còn mọc đầy một loại lá tía tô.
Về hình dáng và màu sắc, chúng giống với tía tô, Tư Ninh Ninh từng nghĩ rằng đây là tía tô, còn tính hai ít về ăn thử, kết quả hái được mấy lá cây thì chỗ từ thân lá cây bị hỏng gãy chảy ra một mùi lạ, hôi cũng không phải, tóm lại khó ngửi, tóm lại hôi đến nỗi người ta không muốn hái.
Cái này còn chưa tính, cái nhầy nhầy kia còn dính tay nữa.
Vốn dĩ, do có mùi lạ nên Tư Ninh Ninh định dành thời gian cắt bỏ hết, sau phát hiện nhầy nhầy dính vào tay, dùng nước dội đi sẽ để lại dấu vết màu xám, xóa vài ngày cũng không xong, đánh mất suy nghĩ đó.
Cho nên một mảnh chỗ đó được giữ cho đến hiện tại.
Nghe nói các thanh niên trí thức định xử lý cỏ trước, Tư Ninh Ninh ân cần nhắc nhở: "Nếu có găng tay thì đeo găng tay vào. Nước từ cỏ sẽ làm bẩn tay."
Lời đề nghị của Tư Ninh Ninh xuất phát từ mục đích tốt, nhưng cô lại quên mất rằng những người khác khác với cô, không có không gian, càng không có vật tư phòng hộ.
Tống Thư Hãn không để bụng cười cười: “Dính tay cũng được mà, chỉ cần không đâm vào tay là được."
Lý Lăng Nguyên cũng cười ngây ngô tiếp lời: "Đúng vậy, cho dù đâm tay cũng không sợ. Thanh niên trí thức Tư, chúng ta nam nhân da dày thịt béo, không để ý tới mấy cái này."
Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, trong lòng nói: Chốc lát nữa đợi các cậu có thể vui vẻ lạc quan như thế thì tốt rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi trên mặt đều nở nụ cười: "Vậy thì các cậu cố lên, tớ đi nấu nước lát nữa để lạnh, bận xong vừa vặn các cậu có thể uống."
"Cảm ơn trước, Thanh niên trí thức Tư thực sự rất chu đáo."
Vừa rồi, cả đội đang bận cắt lúa mì, liềm không còn đủ, một nhóm thanh niên trí thức từ bỏ ý định đi mượn nông cụ, xắn tay áo một cái, dọc theo chỗ giếng nước nhổ lên.
Tuy nhiên, rễ cây vô cùng rậm rạp, cắm vào mặt đất rất sâu, chứ không làm sao có thể nhổ khó khăn như vậy?
Tư Ninh Ninh trước đó chỉ tính hái lá cây thôi, chỉ thấy mùi hôi, còn dính tay, lại không biết trên thân thô ráp đụng vào không đau không ngứa, nhiều lần đụng vào thì nổi lên bọt nước.
Tống Thư Hãn nhíu mày liếc mắt nhìn lòng bàn tay, không khỏi hít một hơi, "Thật là... Thanh niên trí thức Tư nói đúng, chúng ta nên đeo găng tay."
"Các người đúng là bệnh công tử.”
Ngô Dũng cau mày không vui, khom người xuống chọn rồi hái một cọng cỏ mỏng kéo lên: “Ở cái góc xó xỉnh này lấy găng tay ra làm làm gì? Mau làm đi nếu như đội trưởng biết không chừng mắng chúng ta làm ra vẻ."
Lúc đầu nhổ cỏ cũng khá đau, nhưng lời nói của Ngô Dũng hoàn toàn khiến Lý Lăng Nguyên không vui: "Cậu nói cái gì? Muốn làm ra vẻ thì chính cậu tự làm ra vẻ, thì liên quan gì đến chúng ta? Lần trước cậu không phải đi dắt trâu về sao? Bị cứt trâu dính vào người, trở về rửa rửa không phải được rồi, còn mắng mắng chửi chửi làm cái gì."
Lý Lăng Nguyên ném đi đám cỏ vừa cầm, tiếp tục gào lên: "Đội trưởng mắng cậu làm ra vẻ chính là mắng cậu, cậu đừng có mà kéo chúng ta kéo xuống nước, ha."
Mạc Bắc sắp xếp cỏ nhặt được thành một đống ngay ngắn, cuối cùng đứng dậy, chống hai tay ở eo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Lăng Nguyên và Ngô Dũng: "Làm sao? Các người muốn đánh nhau?"
Lý Lăng Nguyên và Ngô Dũng bị Mạc Bắc nhìn chằm chằm, khí thế nháy mắt tiêu tán, trước khi quay về làm việc còn trừng mắt nhìn nhau liếc mắt một cái, hừ lạnh mấy cái rồi quay người rời đi không ai để ý đến ai.
Tư Ninh Ninh nấu nước, lại giúp Tưởng Nguyệt đem nấm hôm qua mang về rửa sạch, giữ lại một bộ phận nhỏ nấu cơm, một bộ phận khác xé thành từng mảnh, rửa sạch mang ra chỗ sạch sẽ để phơi khô.
Nấm khô rất dễ bảo quản, sau này có thể lấy ra ăn tùy ý, khi nấu chỉ cần ngâm ra là được.
Sau bữa tối, nữ thanh niên trí thức thổi đèn, lên giường nằm ngủ, còn đang tán gẫu thì đỉnh đầu Tư Ninh Ninh chỗ cửa sổ bỗng nhiên bị người gõ mạnh.
"Thanh niên trí thức Tư, cậu ngủ chưa?"
Đó là Tống Thư Hãn, giọng nói có chút ngượng ngùng, lại có chút sốt ruột.
Tư Ninh Ninh lăn lộn ngồi dậy, Từ Thục Hoa cũng ngồi dậy.
Mấy cô gái trong bóng tối, nhìn nhau, cuối cùng Từ Thục Hoa nghiêng người nhìn về phía cửa sổ: "Chưa ngủ, chuyện gì vậy?"
Tống Thư Hãn bên ngoài cửa sổ chi chi ai ai không nói lời nào, bên người còn có tiếng thúc giục của Lý Lăng Nguyên, nghe động tĩnh dường như đều chưa ngủ, còn đang đứng hết ở bên ngoài.
Tư Ninh Ninh không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đành phải đứng dậy xỏ giày đi thắp sáng đèn.
Cô đứng dậy thì ba người còn lại cũng đứng dậy đi theo tiếp.
Đặt ngọn đèn dầu lên cái bàn chỗ nhà chính, Tư Ninh Ninh kéo chốt cửa mở, khuôn mặt của Tống Thư Hãn đạp vào mặt, Tư Ninh Ninh bị hù, hơi lùi về sau một bước, giẫm lên chân của Từ Thục Hoa, phía sau lưng cả một đám cũng y như vậy, đứng hình tại chỗ.
Từ Thục Hoa đảo chưa nói gì Tư Ninh Ninh, nhìn chằm chằm Tống Thư Hãn "rít" một tiếng: "Tống thanh niên trí thức, cậu, cậu sao..."
Một câu "sao như vậy" còn chưa nói xong, phía sau Tống Thư Hãn lại xuất hiện thêm một cái đầu heo sưng chù vù, Từ Thục Hoa cùng Tư Ninh Ninh đồng thời nhíu mày.
Tống Thư Hãn lúng ta lúng túng sờ sờ đầu: "Đi vào trong nói chuyện?"
"……Được."
Tư Ninh Ninh lảo đảo bước sang một bên, sau khi Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên vào nhà thì Ngô Dũng cũng đi vào nhà, đợi hai giây sau vẫn không có động tĩnh, Tư Ninh Ninh chống hai tay lên cửa chuẩn bị đóng cửa thì bỗng nhiên lại có một người nhích lại gần.
Áo sơ mi nút cài ngay ngắn gọn gàng, phẳng phiu.
Trong số thanh niên trí thức thích mặc áo sơ mi, chỉ có Mạc Bắc.
Ánh mắt Tư Ninh Ninh di chuyển lên trên, không ngờ lại bắt gặp khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Mạc Bắc, ánh mắt lấp lánh ánh sao dưới ngọn đèn dầu.
Hai người đứng đối diện nhau ngoài cửa, khoảng cách thực sự rất gần, khi gió đêm mùa hè nhè nhẹ thổi qua, Tư Ninh Ninh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi bồ kết thoang thoảng trên người đối phương.
Nói như thế nào nhỉ?
Không khó nghe, có chút xấu hổ.
“Đi, vào đi." Tư Ninh Ninh dịch tầm mắt, lui ra một bước, chờ Mạc Bắc đi vào mới đóng cửa lại.
Bốn nam thanh niên trí thức ít nhiều bị thương vì làm cỏ vào buổi chiều, trong đó Mạc Bắc và Ngô Dũng bị thương nhẹ nhất, trong khi Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn bị thương nặng nhất.
Đặc biệt là Tống Thư Hãn, không chỉ lòng bàn tay xây xước tươm máu, mặt sưng phù, trên cổ còn một vết đỏ đỏ, còn có chỗ khác có dấu vết đỏ tấy.
Da Tống Thư Hãn thuộc về thể chất mẫn cảm, nếu không phải dị ứng với cái cỏ ban chiều thì là lúc nhổ cỏ đụng phải cái gì.
Còn chàng khờ Lý Lăng Nguyên vùi đầu khổ làm, bị cành lá cứa vào, mặt, cánh tay đều sưng tấy lên.
Về phần Mạc Bắc và Ngô Dũng, một người thể chức không bình thường còn một người thì có chút lười biếng cho nên thương thế khá nhẹ.
Mặc kệ thương thế nặng nhẹ, đã chạy đến chỗ thanh niên trí thức gõ cửa khẳng định là khó chịu vô cùng nên tới tìm sự trợ giúp.
Nam thanh niên ngồi ở bàn trong phòng, nữ thanh niên đứng phân tán trong phòng, Tư Ninh Ninh gài chốt cửa xong thì đến gần cái bàn cầm cái đèn, hướng tới người trong tình trạng nghiêm trọng nhất Tống Thư Hãn đánh giá tình huống: "Cậu ngứa sao? Hay là thế nào?"