Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh đột nhiên tiến lại gần, mặt Tống Thư Hãn đỏ bừng dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, nhưng vừa hỏi thì người đã nghiêng đầu đi xem tình huống của ba người khác, khiến Tống Thư Hãn thở phào nhẹ nhõm, dùng tay vuốt vuốt trái tim đang nhảy nhót.
Tay vừa ấn lên ngực, đau đến hít hà một hơi, cô gái vừa quay đầu đi xoay ngược trở lại: "Làm sao vậy?"
Tống Thư Hãn mặt nóng ran, lắc đầu nguầy nguậy, hoảng sợ đến mức không biết để mắt phải đặt vào đâu.
Tư Ninh Ninh liếc nhìn bàn tay thảm không nỡ nhìn của cậu ấy, cô do dự một chút: "Tình huống đặc biệt, trước tiên đừng quan tâm đến những chuyện khác, thanh niên trí thức Tống, đưa tay cho tôi xem?"
Những nữ thanh niên trí thức khác đồng tình: "Đúng vậy, tất cả đều là người một nhà, đau thế nào, xem mà còn xử lý nữa."
Tống Thư Hãn "ừm" một tiếng, ngượng ngùng đưa tay về phía Tư Ninh Ninh.
Ba trong bốn vết phồng trên lòng bàn tay bị vỡ ra, hở ra da thịt, hơn nữa vị trí đặc thù, còn không thể nhìn rõ hoa văn lòng bàn tay đầu tiên gần ngón tay, Tư Ninh Ninh nhíu mày, nổi da gà hết cả người.
Tống Thư Hãn: "Dọa đến cậu sao? Kỳ thực không đau, chỉ là ngứa."
Bọn họ cả một đám hay tay đều như thế, không có biện pháp xử lý vốn dĩ chỉ nhẫn nhẫn đến sáng xem sao, cơ mà thật sự khó chịu đến ngủ không yên, do dự nửa ngày mới lại bên này.
Tư Ninh Ninh gật gật đầu, vừa rồi nâng tay Tống Thư Hãn lên, cô nhìn thấy rất nhiều gai trắng xuất hiện lờ mờ dưới ánh đèn mờ, hẳn là do những gai nhỏ đó gây ra.
Phải nghĩ biện pháp lấy ra mới được.
Tư Ninh Ninh ngồi bên cạnh Tống Thư Hãn, nắm tay Tống Thư Hãn đang nghĩ cách, sau lưng cô vài bước, Lý Lăng Nguyên quay lại nhìn Mạc Bắc.
Mạc Bắc rất cao, ước tính khoảng 184m, cao hơn Lý Lăng Nguyên nửa cái đầu, lúc này hai mắt giữa mày, đôi mắt nhìn chằm chằm sau ót của Tống Thư Hãn và Tư Ninh Ninh, sườn mặt đặc biệt lạnh.
Lý Lăng Nguyên giơ tay muốn gãi gãi đầu, nhưng do đau quá nên duỗi ra rồi rụt lại, suy nghĩ một chút, cười ha ha: "Này, cái kia, thanh niên trí thức Tư ơi...."
“Hả?” Trả lời nhưng người không quay đầu lại.
Lý Lăng Nguyên bất động thanh sắc liếc nhìn Mạc Bắc: "Cậu xem cho Mạc lão đại trước đi? Tống Thư Hãn không đau, lão đại đau."
Tống Thư Hãn và Mạc Bắc Kỳ quay đầu nhìn Lý Lăng Nguyên, người trước thu liễm ý cười, người sau cau mày hơn trước nữa, trong lòng hai người đều hiện lên một câu: người anh em cảm ơn cậu.
Lý Lăng Nguyên đắc thắng nháy mắt với Mạc Bắc, vẻ mặt như muốn nói: Lão đại à, tớ có cơ trí hay không chớ?
Tư Ninh Ninh không nghĩ nhiều, nhìn phía mấy đồng chí nữ trong phòng: "Mọi người cùng nhau hỗ trợ đi!"
"Được."
Ba người Từ Thục Hoa tiến lên, Tống Tiểu Vân suy nghĩ một chút liền đi tới gần Mạc Bắc: "Cái kia, cái kia, thanh niên trí thức Mạc, cậu, tay của cậu..."
“Không có vấn đề.” Mạc Bắc hai tay trước đầu gối, giọng nói lạnh lùng: "Trước xem cho bọn họ đi."
Tống Tiểu Vân khóe môi giật giật, bước chân dừng lại, nghiêng đầu nhìn trên bàn, nam nữ trí thức đều 4 người, Mạc Bắc không cần cô xem, ba đồng chí nam khác bên cạnh đã có người, căn bản không cần cô.
Tống Tiểu Vân đứng đó, ngượng ngùng chẳng biết làm sao.
Tư Ninh Ninh lúc này mới đứng dậy, trở về phòng sờ soạng một hồi lấy ra một bộ kim chỉ: "Thục Hoa, trước cậu giúp bọn họ lấy gai ra trước đi, tớ đi nấu chút nước."
Nói xong, cô lại nhìn Tống Tiểu Vân: "Tiểu Vân, thanh niên trí thức Tống nhờ cậu."
“Hả… à, được.” Có công việc làm đỡ ngượng ngùng, Tống Tiểu Vân cầu mà không được, nhanh chóng ngồi xuống chỗ Tư Ninh Ninh đã ngồi.
Tư Ninh Ninh đi vào bếp đun nước, biến mất trong bóng tối, Mạc Bắc nhìn ánh lửa lóe lên bếp lửa, vài lần có ý nghĩ muốn nhờ cậu ấy giúp đỡ, cuối cùng gạt đi.
Tống Thư Hãn cùng Lý Lăng Nguyên vẫn còn tính tương đối trầm mặc, cho dù là mấy cô gái xuống tay hơi nặng, làm đau bọn họ, nhiều lắm cũng cười cười, hơi miễn cưỡng chút cũng không có nói cái gì quá đáng.
Ngược lại, bộ đôi Ngô Dũng và Tưởng Nguyệt tổ hợp đúng là một cơn ác mộng, trong chốc lát truyền đến thanh âm quát của Tưởng Nguyệt "đừng nhúc nhích", chốc lại truyền đến âm thanh Ngô Dũng "ai nha, ai nha" đau đớn, hai người chọc điên lẫn như hận không thể cãi nhau một trận.
Sau khi nước sôi, Tư Ninh Ninh lấy chậu men màu đỏ hoa mẫu đơn cô dùng để rửa mặt đổ đầy nửa chậu nước nóng, cô quay đầu liếc mắt nhìn về hướng nhà chính, trở tay trong không gian cầm một lọ cồn i-ốt, mở nắp chai đổ vào chậu một ít, dùng tay khuấy khuấy.
Nhiệt độ nước vừa đun sôi, cô quên mất hiu hiu. Thu tay lại đưa lên tai cho đỡ phỏng, một lát mới bưng lên chỗ nhà chính.
"Bị thương không được tùy tiện dùng nước bình thường rửa, lát nữa xong thì đến đây rửa."
Trong không gian cô có không ít dụng cụ may vá, phần lớn là trước khi xuyên đến đây dùng.
Ban đầu, cô muốn chuẩn bị dùng cho máy may, nhưng khi hàng giao đến nơi rồi mới biết kim mà dùng cho khâu vá bình thường với kim dùng để may hoàn toàn khác nhau.
Một gói mười đến hai mươi tệ, không hề đắt, lười đi trả hàng xong để luôn, mang theo đến đây.
Đừng nhìn kích thước của bộ kim chỉ này, bên trong đầy đủ hết luôn, Mười hai cái kim lớn, mười kim trung bình và năm cái ghim để gài chăn bông, trừ cái này ra bên trong còn có hai cái đê bảo vệ tay cùng hai cuộn chỉ trắng đen.
Từ Thục Hoa mỗi người cầm một cây kim nhỏ, nheo nheo mắt dưới ánh đèn lờ mờ híp mắt giúp nam thanh niên trí thức khươi cái gai ra, nghe thấy Tư Ninh Ninh đi ra thuận tiện nói chuyện: "Ninh ninh cậu biết may vá sao? Đồ vật mang thật đầy đủ hết, tớ vừa thử dùng thật tốt."
Tư Ninh Ninh chỉ cười cười: "Kim chỉ giống nhau cả thôi, đều là người trong nhà chuẩn bị."
Cô sợ Từ Thục Hoa hỏi thêm cái gì không tiện trả lời, quay đầu nhìn Mạc Bắc: "Thanh niên trí thức Mạc, tay cậu thế nào rồi? Đưa tay đây tớ xem xem."
Ba nam thanh niên trí thức thức khác được mọi người vây quanh, nhưng Mạc Bắc thì đang ngồi trên chiếc cái ghế dài, nhìn thật đáng thương.
Lời Tư Ninh Ninh vừa nói xong, Tống Tiểu Vân động tác tay chậm đi nửa nhịp, bình tĩnh liếc xéo sang nhìn.
Vốn nghĩ rằng Mạc Bắc sẽ từ chối Tư Ninh Ninh như cái cách mà Mạc Bắc từ chói cô vậy, lại nhìn thấy bên kia môi mỏng của Mạc Bắc khép lại, vậy mà khẽ gật đầu đồng ý.
Tống Tiểu Vân nắm chặt hai tay, Tống Thư Hãn hít sâu một hơi vì đau.
Tống Thư Hãn thuộc loại da trắng, mỏng, bị Tống Hiểu Vân dùng sức, hai vết hằn ngay lập tức hiện ra hai cái dấu vết.
Tống Tiểu Vân tỉnh táo lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hai dấu vết, vừa xấu hổ vừa luống cuống: "Xin, xin lỗi, thanh niên trí thức Tống!"
"Không có việc gì ..." Tống Thư Hãn tích cách ôn hòa thẹn thùng, trừ bỏ nói một số lời trấn an, cũng không có nói cái gì khác.
Tình tiết nhỏ đó không làm Tư Ninh Ninh bận tâm, cô di chuyển một cái ghế gấp ngồi bên cạnh Mạc Bắc, tay nhỏ chế trụ Mạc Bắc để lên đầu gối, nghiêm túc xem xem.
Bên này cách bàn hơi xa, ánh sáng lại càng tối hơn, Mạc Bắc rũ mắt xuống, nhìn thấy Tư Ninh Ninh hai mắt gần như nheo lại thành một đường, có vẻ là cố sức.
Hắn trầm mặc, hơi nâng cằm về phía bàn, ngập ngừng đề nghị: "Nếu không, hướng bên kia ngồi rồi xem."
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn, gật đầu đứng lên trước, "Cậu đi qua đây trước đi tớ lấy băng ghế đến, cậu dừng dùng tay."
Chờ Mạc Bắc đứng dậy, cô ghim kim vào cổ tay áo, cúi đầu lấy hai hai cái ghế dời đến bên này, nào biết câu dặn dò thuận miệng vừa rồi khiến lòng Mạc Bắc gợn sóng.
Mạc Bắc đứng ở nơi sáng sủa nhìn về phía Tư Ninh Ninh, đôi mắt không gợn sóng mang theo chút nhu hòa mà chính hắn cũng không nhận ra được.
Con chuột ngu ngốc ...
Xinh đẹp mà ôn nhu, vụng về mà ân cần.
Dường như chỉ có một số chi tiết chỉ có cô ấy mới để ý đến.
Khóe môi Mạc Bắc vô thức nhếch lên.
Tư Ninh Ninh đặt cái ghế gấp xuống ngồi xuống, ngồi cả nửa ngày cũng không thấy Mạc Bắc ngồi xuống, ngẩng đầu nghi hoặc: "Làm sao vậy, ngồi đi a."
"..." Đầu óc Mạc Bắc chấn động, suy nghĩ sâu xa lập tức thu hồi lại, lảng tránh đi ánh mắt của Tư Ninh Ninh, sau khi ngồi xuống, một đôi mắt sáng sao nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé đang cầm kim đụng vào tay mình, không một ngôn ngữ nào diễn tả được cảm giác lúc này.
Thời buổi này không hề có chương trình giải trí nào cả, mọi người y như nhau ăn cơm tối xong, tắm rửa lên giường đất ngủ, mà bây giờ đã 10h tối rồi, cả một đám có thể gọi là thức đêm rồi.
Để tránh ngủ gật, mọi người nói chuyện phiếm với nhau, Tư Ninh Ninh chuyên tâm, nghe tai này lọt sang tai kia, nghĩ đến cái gì đó cô ngẩng đầu lên nhìn Mạc Bắc: "Tháng này tới phiên tớ và Thục Hoa ra đầu, tới đã chuẩn bị cả rồi.... Dầu còn dư lại tháng này không ít, lát nữa tớ mang lại đây cho cậu, lần sau tới phiên cậu cậu lại lấy ra đây."
"Không cần."
"Hả?"
"Cậu phải nấu cơm, để chỗ cậu đi."
Ngốc một chốc Tư Ninh Ninh mới nhận ra ý Mạc Bắc là thỏa thuận của bọn họ, gật đầu nói: "Được"
"Có muốn hẹn thời gian không? Khi nào muốn ăn? Hay là nói trước mấy ngày?"
Mạc Bắc khẽ gật đầu: "Mỗi tuần một lần, lương thực đồ ăn tớ sẽ đưa lên."
Tư Ninh Ninh gật đầu, tiếp tục lặng im không nói gì.
Bên này yên tĩnh trở lại thì ở bàn bên kia tay Tống Thư Hãn lại run lên.
Lý Lăng Nguyên ở bên đã được xử lý xong xuôi, thân thể cường tráng khỏe mạnh, mấy chốc đã nhảy nhót sang bên này: “Thanh niên trí thức Tống, ánh mắt của cậu có phải không tốt lắm đúng không? Tay Tống Thư Hãn bị cậu châm rướm máu luôn rồi kia."
"Tớ ..." Tống Tiểu Vân mím môi, đôi mắt tròn xoe mở to, thoáng ngẩn ra.
Từ Thục Hoa: "Tiểu Vân, tớ giúp cậu nhé!"
Mắt Tống Tiểu Vân rất tốt, chỉ là không thể nào tập trung được thôi, hỗ trợ Tống Thư Hãn nhặt gai nhưng đầu óc, ánh mắt nhịn không được ngó sang bên kia, cho nên mới liên tục đâm trượt...
Không có cách nào để giải thích vấn đề này, Tống Tiểu Vân chỉ có thể đem kim trả lại, nhường vị trí ra.