Editor: Hye Jin
Sau khi Lý Lăng Nguyên rửa tay, cúi đầu ngửi ngửi: "Thanh niên trí thức Tư ơi, cậu có thêm gì vào nước không? Có mùi hơi lạ."
Sau khi cố gắng nhớ lại, Lý Lăng Nguyên lại tiếp tục ý kiến: "Hình như mùi ở chỗ trạm y tế í."
Tư Ninh Ninh sững người một lúc, vừa pha trò vừa giải thích: "À, tớ cho thêm một ít i-ốt á ... Tớ không có nhiều nên không đủ cho mọi người bôi, cho nên nghĩ nghĩ hòa vào nước để mọi người rửa tay sát trùng."
Lý Lăng Nguyên không nghi ngờ gì: "Thật hoài nghi thanh niên trí thức Tư có túi càn khôn đó nha, cái gì cũng đều có! Bọn tớ cũng được hời."
Một câu vô tâm thôi cũng đủ khiến trái tim của Tư Ninh Ninh căng thẳng.
Tay nhỏ không khống chế được nắm chặt ngón tay Mạc Bắc: "Tớ chỉ nhét một ít quần áo vào trong hành lý, những thứ nhỏ nhặt khác là người nhà chuẩn bị ở nhà."
Mạc Bắc nhìn thấy Tư Ninh Ninh mất tự nhiên, hàm dưới nhếch lên, nhìn chằm chằm Lý Lăng Nguyên: "Biết rõ được hời thì về sau hỗ trợ xem như báo đáp."
"Đương nhiên, tớ lại chẳng giống người nào đó, bên ngoài thì vui vẻ sau lưng thì đi oán trách người khác."
Lý Lăng Nguyên nói xong còn đưa mắt nhìn sang. Mà không cần nhìn nghe thôi cũng đủ biết là ai rồi."
Ngô Dũng vốn là người mẫn cảm, nghe rõ ràng ý tại ngôn toại, nhảy dựng lên muốn phản bác thì bị Tưởng Nguyệt đè xuống ngồi xuống, bị kim đâm một cái đau điếng: "Chuẩn bị xong rồi, có thể đừng nhúc nhích không? Tớ chờ làm xong còn về ngủ đây này!"
Ngô Dũng mặt biến thành màu cà tím, ngồi bất động không dám di chuyển nữa.
Lý Lăng Nguyên thấy người bị ăn mệt, "Hahaha" cười đến tắt thở, giọng cười y như heo kêu, đừng nói người khác, Tư Ninh Ninh vừa rồi khẩn trương loạn như cào cào mà còn nhịn không được cười ra tiếng.
Nói lảm nhảm đến hơn mười một giờ, nam thanh niên trí thức đi ra khỏi phòng chính, đi tới căn nhà bên kia.
Tư Ninh Ninh chống hai tay lên cửa, chuẩn bị thả chốt, gió mát mùa hè lúc nửa đêm mang theo một tiếng "cảm ơn" thanh lãnh.
Bộ não có phần hỗn loạn của Tư Ninh Ninh chợt bừng tỉnh, mơ hồ có thể nhìn thấy trong quầng sáng lộ ra từ cánh cửa, cái keo trong suốt trên áo sơ mi cũng mơ hồ nhìn ra được, chớp mắt một cái, thực mau chìm vào bóng tối.
Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, cong môi lên chúc ngủ ngon với Mạc Bắc.
Hai ngọn đèn của hai căn nhà thanh niên trí thức đồng thời vụt tắt, nữ thanh niên ngáp dài ngủ thiếp đi, trong căn nhà nam thanh niên trí thức, Lý Lăng Nguyên, người kề bên giường Mạc Bắc, leo lên giường bò bò lên gần đầu giường Mạc Bắc: "Ới! Ới lão đại, lão đại!"
Mạc Bắc đẩy cái tay khua loạn soạng của Lý Lăng Nguyên quẳng đi.
Tánh tình Mạc Bắc luôn lạnh lùng, Lý Lăng Nguyên đã quen từ lâu, chỉ cần xác định Mạc Bắc vẫn chưa ngủ, Lý Lăng Nguyên cười, nhỏ giọng hỏi: "Mạc lão đại ơi à, tay của thanh niên trí thức Tư... mềm không?"
Ban đầu Mạc Bắc không muốn phản ứng với Lý Lăng Nguyên, lại nghe thấy những lời lẽ quá đáng này, hai mắt mở to, trong bóng tối đôi môi phun ra một chữ: "Cút."
Lý Lăng Nguyên rụt cổ, nằm trở lại trên giường, lật đi lật lại hai lần rồi lại đứng dậy.
Lần này chàng ngốc đã học được cách thông minh hơn chút, thay vì đi tìm Mạc Bắc, hắn nhảy ra khỏi giường tiến đến bên giường của Tống Thư Hãn.
"Này, Tống Thư Hãn..."
"Lý Lăng Nguyên."
Lý Lăng Nguyên còn chưa có nói câu gì thì Mạc Bắc đột nhiên lật người ngồi dậy, Lý Lăng Nguyên sợ tới mức suýt chút nữa vấp ngã ngồi bịch dưới đất: "A? Làm sao vậy, lão đại?"
Tống Thư Hãn nhìn trận mèo vờn chuột giữa hai người, đẩy đẩy cái tay của Lý Lăng Nguyên: "Đừng hỏi nữa, nhanh đi ngủ đi."
Chỉ số IQ của Lý Lăng Nguyên lúc này mới quay lại để online, không dám hỏi, tự vỗ vỗ tay mình an ủi vậy, chỉ là khi đứng dậy thì Tống Thư Hãn dùng sức kéo lại, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ, giống y như tiếng muỗi kêu: "Mềm."
Lý Lăng Nguyên trong giây lát đã hiểu ra, mặc kệ Tống Thư Hãn trong bóng tối có thể nhìn thấy hay không, nháy mắt ra vẻ "tớ hiểu rồi, hiểu rồi nha."
Lý Lăng Nguyên trầm ngâm nghĩ thầm: Lần sau gặp phải sự cố gì nữa thì nhất định sẽ chạy đến tìm thanh niên trí thức Tư băng bó. Ai cùng không cần.
Bỗng như nhớ đến cái liếc xéo của lão đại, run run, xoa xoa cái cánh tay đang nổi da gà, nằm trên giường, cái ý niệm gì cũng không có.
Vật đổi sao giờ, một đêm ngon giấc không mộng mị.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng gà trống gáy vang lên, tiếng đánh răng rửa mặt vang lên dưới mái hiên gạch đỏ của thanh niên trí thức lục đục truyền đến.
Hôm qua, lội bộ cả một ngày và còn thức khuya, Tư Ninh Ninh đã ngủ rất say, động tác dậy của những cô gái khác không chút nào làm Ninh Ninh dậy nổi.
Đáng lẽ hôm nay là Tư Ninh Ninh nấu ăn, nhưng Từ Thục Hoa nhìn thấy người đã ngủ rất say, biết hôm nay đi làm không vội, cũng không gọi người dậy, chủ động giúp Ninh Ninh đi nấu cơm.
Đoàn người ăn sáng xong, mang theo cơm trưa đi làm, toàn bộ khu vực nhà của thanh niên trí thức tức khắc an tĩnh lại.
Nó yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió, như thể có thể nghe thấy cả tiếng nắng tràn trên ngọn lá.
Khoảng tám, chín giờ, các thành viên trong đội đã bắt đầu làm việc, đứng ở nhà thanh niên trí thức mơ hồ có thể truyền đến tiếng cày ruộng của cả cánh đồng bên kia.
Tư Ninh Ninh ngủ lâu hơn những người khác hơn một tiếng đồng hồ, đang ngơ ngác tỉnh lại từ trong cơn mê, bên cửa sổ loay động vang lên tiếng "kẽo kẹt".
Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh chớp nhẹ, sau đó mở ra, một đôi mắt mù sương.
Suy nghĩ của cô còn chưa hoàn toàn rõ ràng, thân thể phản ứng trước, xoa mũi ngồi dậy nhìn về phía cửa sổ.
Một vòng hoa kim ngân treo trên mép cửa sổ cũ gỗ mun, những bông hoa trắng được điểm xuyết trong một vòng tròn màu xanh lá cây nhạt.
Đi theo làn gió mùa hè du dương, đung đưa trước khung cửa sổ đổ nát, hương thơm theo gió bay lên từng ngóc ngách trong nhà.
Mùi hương của kim ngân rất đặc biệt, giống như hoa sơn chi, hoa nhài, mùi hương thoang thoảng mang mát xua đi cơn khô nóng mùa hè.
Giờ khắc này, Tư Ninh Ninh đứng dậy phát hiện chỉ có một mình cô ở trong phòng một mình cô tịch.
Suy nghĩ hỗn loạn trở lại mau chóng thu hồi, Ninh Ninh mang giày đi tới bên cửa sổ, tháo vòng hoa mang vào nhà.
Thân dây leo màu nâu sẫm, lá cỏ xanh mướt, từng đóa hoa xanh miết, bông hoa nhỏ như những chiếc kèn nhỏ giơ cao, giống y như cái vòng hoa hôm đó lên núi cô kết tạm bợ, nhưng tinh xảo hơn rất nhiều....
Các gai đều đã được bẻ gãy hết rồi, sẽ không đâm vào tay, nhìn sơ qua thôi là nhìn không ra được.
Tư Ninh Ninh vốn tưởng rằng với tính tình lão cán bộ Hoắc Lãng, anh ấy cảm thấy cô hái hoa cỏ chính là mang bệnh tiểu thư từ Bắc Kinh, lại không nghĩ rằng anh ấy chuẩn bị cái này cho cô.
Nói như thế nào a.....
Có chút ngoài ý muốn.
Cũng có chút không biết làm sao.
Tư Ninh Ninh một tay cầm vòng hoa, một tay cầm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngoại trừ tiếng hò hét từ xa, không có ai ở bên ngoài thanh niên trí thức.
Vòng hoa này ...
Lặng lẽ, không một tiếng động, hẳn là treo lên một chốc là đi.
Chính là kẹo thì anh ấy đã bện tre làm thành đồ dùng cho cô rồi, vậy vòng hoa tượng trưng cho điều gì?
Tư Ninh Ninh không nghĩ ra được, nghĩ thầm cần phải tìm cái gì đó để ngâm vòng hoa, làm vòng hoa giữ được tươi hơn, mùi hương có thể duy trì càng lâu hơn một chút.
Sau lại nghĩ đến quyết định trước đây của mình, quyết định duỗi tay lại, nhón chân để vòng hoa quay lại chỗ cũ.
Trước như vậy đi.....
Coi như Từ Thục Hoa với mấy cô gái kia cảm thấy treo lên thì đẹp mắt hơn đi.
Nhìn đánh giá bên ngoài, xã viên đã bắt đầu bận rộn rồi, Tư Ninh Ninh biết Từ Thục Hoa buổi sáng không kêu cô dạy tám phần là giúp cô làm cơm, đi vào bếp thì đúng thực như vậy.
Từ Thục Hoa không chỉ nấu bữa sáng, bữa trưa còn thu dọn một cách sạch sẽ nữa.
Tư Ninh Ninh cảm kích, không dám chậm trễ nữa.
Cô quay lại phòng đóng cửa sau, cửa trước rồi tiến vào không gian, tắm rửa xong cô nhanh chóng cho lợn ăn, hái hai trái dưa chuột to, rửa thật sạch rồi lắc lư đi ra khỏi không gian.
Căn nhà thanh niên trí thức chưa chưa chuẩn bị khóa, nên Tư Ninh Ninh buộc chặt cổng bằng dây gai dầu, trong túi mang theo một quả dưa chuột nhỏ, vừa đi vừa ăn một quả. Trước khi vào đội sản xuất, hai quả dưa chuột nhỏ bị xóa sổ.
Đội sản xuất 3 chỉ có hơn 40 hộ gia đình, nhưng phân bố không dày đặc gần nhau nên diện tích đội sản xuất ba chiếm diện tích không nhỏ.
Thời buổi này heo là tài sản tập thể có giá trị lớn, lại sợ có người không sợ chết xông vào trộm heo nên Triệu Hoành Binh đã triệu tập mọi người đặt chuồng heo ở chính giữa đội sản xuất.
Một là cảm thấy nghĩ như vậy tốt đẹp, cũng an toàn, trên thực tế, những người gần chuồng lợn nhất cách đó hơn 50 mét, xung quanh còn không ít cổ thụ.
Ban đầu Tư Ninh Ninh lo lắng rằng cô đến đây trông coi chuồng lợn chứ không phải làm gì, đến khi đến được chuồng heo mới ý thức được nơi này địa thế môi trường sắp đặt thật tài tình.
Xung quanh đều có cây cối che khuất rất tốt, muốn vào không gian cũng không lo lắng có người bị phát hiện, không vào không gian cũng không bị ánh nắng chiếu vào.
Phía sau chuồng lợn có nhà vệ sinh và có bể chứa phân, đội sản xuất 3 nuôi 4 con lợn, phân chủ yếu cho cây trồng phụ thuộc vào 4 con lợn này nên bể chứa phân được đào rất to, may mắn được đậy kín, không hề bốc mùi. Chỉ cần không thò lại gần thì không ngửi thấy được.
Nhưng mà bể chứa phân thì là bể chứa phân, chuồng heo còn ở đây, đương nhiên không thể không có khả năng một chút mùi cũng không có.
Sau khi đánh giá quanh một phen, Tư Ninh Ninh đưa ngón trỏ bịt mũi, dựa vào mép chuồng heo nhìn vào trông.
Cô vốn cho rằng những con heo trong không gian của cô coi như là suy dinh dưỡng, không ngờ heo của đội sản xuất còn tệ hơn.