Editor: Hye Jin
Có hai con lợn nằm uể oải trên mặt đất, không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng hai con lợn khác đang ở chỗ máng ăn, ăn thở hổn hển nên cô nhìn rất rõ, trên lưng nó còn hiện rõ cả xương nhô lên nữa.
Gầy là thứ nhất, thứ hai là chuồng heo thực dơ, da dẻ heo hồng phấn biến thành màu xám xịt, dẫm lên bùn đất, trên mặt đất còn mấy cái hố nhỏ có màu vàng, Tư Ninh Ninh biết đó là cái gì.
"Chậc chậc..."
Tư Ninh Ninh phải cảm thán mấy tiếng, khuôn mặt và lông mày nhăn lại, cô đang nghĩ cách nào để dọn dẹp một phen, cách đó không xa trong ngõ, lộ ra một cái đầu, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân dày đặc: "Chị thanh niên trí thức Tư ơi."
Là Tam Nha.
“Ừ, Tam Nha.” Tư Ninh Ninh dựa vào mép chuồng lợn, nhướng mày gợi lên một nụ cười tươi tắn và dịu dàng: "Em đã đến rồi."
Tư Ninh Ninh lớn lên xinh đẹp, không có ngượng ngùng y như mấy thanh niên trí thức khác, nói chuyện hào sảng, thái độ ôn hòa. Trong số những thanh niên trí thức thức, Tam Nha là người thân thiết nhất, cũng thích chị gái này nhất.
Tam Nha bật dậy chạy đến bên cạnh Tư Ninh Ninh, kéo cái sọt nhỏ phía sau ra, trước tiên lấy ra một chiếc bàn bào cũ đưa cho Tư Ninh Ninh rồi sau đó mới lấy ra hai quả cà chua lớn nhỏ đưa cho cô.
Mồ hôi lăn trên trán cô gái nhỏ, gương mặt lúa mạch hai má ửng đó, cười thật tươi lộ ra thiếu mất hai cái răng cửa: "Mẹ em bảo em mang qua đây, em rửa sạch rồi, chị ơi chị ăn xong rồi lại làm việc nha!"
Tư Ninh Ninh và Tam Nha coi như đã quen thân nhau rồi, biết đẩy thì không đẩy được, duỗi tay lấy quả cà chua nhỏ hơn.
Tam Nha cũng thật thông minh, tay cầm quả cà chua nhỏ nắm chặt rút lại: "Chị ơi, em cũng muốn ăn, em nhỏ ăn quả nhỏ, chị ăn quả lớn đi."
Tư Ninh Ninh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán Tam Nha rồi cầm lấy quả cà chua lớn.
Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ bên ngoài cũng tăng cao, Tư Ninh Ninh dắt Tam Nha ngồi xổm xuống một chỗ râm mát.
Chuồng lợn mùa hè cũng là nơi phong thủy tốt, có bóng cây, còn là ngay hướng gió, mà gió lùa qua hành lang thổi thoáng qua, miệng thì nhai quả cà chua ngọt, Tư Ninh Ninh cảm thấy cuộc sống trước mặt thật thoải mái.
"Mẹ em nói công việc của chủ yếu ở chuồng heo là cho heo ăn và dọn chuồng heo, yêu cầu đem cỏ heo phơi một chút, không bị sương thì mới cho heo ăn được. Cỏ heo có thể bảo quản được trong hai ba ngày. Cỏ heo là lương thực phụ, lương thực chính là phải đi đến kho hàng lãnh cám, chú quản kho sẽ tính số lượng, lương thực chính thì buổi chiều cần phải cho nó ăn một hồi."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nghiêm túc nghe để ghi nhớ.
Tam Nha nói thêm: "Sau đó là quét dọn chuồng heo. Mẹ em nói rằng quét phân heo là được rồi, trước tiên quét tước mương, sau đó quét đến cái mương nhỏ chảy đến bể chứa phân bên kia.
Nói rồi, Tam Nha bồi thêm một câu: "Đúng rồi, mẹ em còn nói, công việc ở chuồng heo rất thoải mái, chỉ cần cứ đúng giờ đến làm là được, không cần canh ở lại ở chỗ này đâu."
Ăn xong hai quả dưa chuột nhỏ, lại ăn một quả cà chua, cho dù buổi sáng không ăn sáng, cô lúc này cũng không cảm thấy đói bụng nữa.
Cô gật đầu nhẹ "ừm", hỏi Tam Nha: "Có cái giếng nào gần đây không? Hay là chị nơi nào có thể đi lấy nước."
"Đi lên từ phía sau vòng sang sườn núi, nơi đó có một cái ao nhỏ."
Hố xí thì đi thêm một đoạn nữa, có một đoạn đường dốc đi lên bên trên. Tam Nha chỉ hướng cho Tư Ninh Ninh, lại chỉ về một cái ngõ nhỏ khác: "Còn có phía trước đầu hẻm bên trái thứ 3 là nhà chị ba Chu, nhà chị ấy có cái giếng nước, chị ơi muốn lấy nước thì có thể lấy ở đó, chị ba Chu rất dễ nói chuyện.
Ghi nhớ lại rất cả, sau đó hỏi Tam Nha một ít chuyện liên quan đến nhà chị ba Chu.
Con trai lớn của nhà họ Chu chết non. Đứa con trai kế sau khi đón đón dâu về thì cùng với trưởng tử của đội trưởng đội sản xuất 3, cũng chính là anh cả của Tam Nha cùng nhau vào xưởng cao su trên thị trấn làm cong, một tháng không về được hai lần, ngày trường chỉ có chị ba Chu cùng con gái, và mẹ chồng ở chung với nhau.
Bà Chu bởi vì con trai cả mất non mà khóc đến mù mắt, ngày thường không vướng bận chuyện bên ngoài, chị ba Chu là người lanh lẹ, tính tình thoải mái, lại lễ phép.
Tư Ninh Ninh âm thầm ghi nhớ toàn bộ tin tức, sau đó nhờ Tam Nha đưa cô vào nhà kho lấy cám cho heo ăn để làm quen quy trình.
Tại thời điểm này, xã viên đã sớm đã nhận công cụ rồi, nhà kho chỉ có Triệu Hoành Phát vừa đi ghi công điểm hôm qua trở về, đang ngồi sửa sang số liệu, đang nhàn rồi.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh và Tam Nha đi tới, ông ấy cười ha ha, cầm cây quạt bước ra khỏi cửa: "Đồng chí thanh niên trí thức là đến lãnh cám cho heo ăn phải không?"
Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu: "Dì Liên Mễ đã chào hỏi với ngài qua rồi ạ?"
"Này, việc này mà chào hỏi cái gì đâu."
Triệu Hoành Phát xua tay: “Gần đây, việc đồng áng rất bận rộn, nếu bà cụ chăm sóc chuồng heo không xuống đất, đáng ra là bà ấy phải tới. Thường bà ấy đến sớm hơn nửa tiếng trước rồi, mà nay không thấy là tôi đã hiểu rồi."
Triệu Hoành Phát cười nói liên tục, Tư Ninh Ninh chỉ cảm thấy đối phương quá thân thiện làm cô quá ngượng ngùng: "Đây là lần đầu tiên cháu đến, không tính toán thời gian nên chậm trễ chuyện của chú rồi. Thật ngại quá."
"Đừng khách sáo như vậy, chú thường canh cái kho hàng cũng không có làm cái gì khác."
Triệu Hoành Phát sang sảng cười xua xua tay đưa Tam Nha và Tư Ninh Ninh vào phòng, bên trong có mấy túi vải bố đã cũ, bên cạnh còn có một cái gậy ba tong đặc trưng.
Triệu Hoành Phát chỉ vào túi: "Cám cháu hiểu rõ chưa, đội sản xuất chúng ta có tổng cộng 4 cái đầu heo, mỗi ngày được ăn no hai lần tổng cộng tám cân. Đồng chí thanh niên trí thức, cháu lấy một lần 8 cân luôn hay lấy một nửa chiều lại quay lại."
Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ, buổi chiều xã viên còn đi trả nông cụ, đến lúc đó đến đây cũng phải đợi một hồi: "Cháu lấy tất đi, cháu chia thành hai một phần cho heo ăn một phần mang về chỗ thanh niên trí thức chiều cháu mang lại."
Triệu Hoành Phát gật đầu, lôi ra một bao tải rỗng, dùng muỗng bầu xúc cám, rồi treo lên móc cân đòn.
Đừng nhìn tám cân cám nghe không nhiều, thực khá là nặng.
Tư Ninh Ninh tiếp lấy cái bao tải, Triệu Hoành Phát còn cố ý căn dặn thêm hai câu: “Dư lại cám heo nặng, nhớ về thì mang theo về... Cho ăn xong thì mai mang bao lại đến cho cháu."
Triệu Hoành Phát lo lắng rằng Tư Ninh Ninh là người mới, làm cám mất mất thì không có mà cho heo ăn.
Đừng xem lợn là tài sản tập thể, nhưng trong bóng tối biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm.
Đặc biệt cái việc cho heo ăn, mà cám bị người ta mang theo về nhà trộn lẫn chút rau khô, cho gà, cho vịt ăn cũng được. Dù sao chỉ cần hở ra thì đều có người nhớ thương, lại không tính lên đầu bọn họ, bọn họ chỉ cần vụng trộm lấy được rồi mặc kệ người khác sống chết.
Triệu Hoành Phát gần như thẳng thừng nói với Tư Ninh Ninh, cho đến khi Tư Ninh Ninh bảo đảm nhớ thì mới yên tâm cho cô đi.
Chỉ là cô vừa đi ra ngoài sân nhà kho thì Triệu Hoành Phát nói vọng ra: "Ngay chỗ đống cỏ khô bên cạnh chuồng heo có một cái lu lớn, bỏ thức ăn thừa, có cái gậy lớn dùng cái đó quấy."
“Cháu đã nhớ kỹ hết rồi, cảm ơn chú.” Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay, một bên cầm tay Tam Nha một bên xách túi cám hai người đi trở về.
Quay lại chuồng heo, Tư Ninh Ninh đặt túi cám xuống, quả nhiên bên cạnh đống cỏ khô thấy một cái lu lớn.
Cô tò mò mở ra để nhìn, ai ui cái mùi chua chua, bên trong là đồ ăn thừa, còn nước gì đó cam cam, về cơ bản chẳng có cái gì chủ yếu là chút rau thối.
Ngẫm lại cũng là, thời buổi ăn không đủ no cơ bản thì có cái gì mà dư lại chứ huống chi vứt bỏ.
Có lẽ thấy được mùi tanh hôi, mấy đầu heo đã biết đến giờ ăn, cảm một đám chạy đến phía hàng rào, ngửa miệng ủn a ủn ỉn liên tục.
Thành thật mà nói, dù sao lợn trong không gian cũng là do chính mình nuôi, lại thường được cho ăn nên Tư Ninh Ninh không sợ, cô đây là lần đầu tiên tiếp xúc với lợn trong đội sản xuất.
Nhìn những con heo trông thiếu kiên nhẫn, Tư Ninh Ninh sợ giống lời Tống Tiểu Vân nói, sợ heo cắn người.
Việc đã phân tới tay rồi, đến bước này không có khả năng lui.
Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác, đành phải dùng cách thông thường, cầm lấy cái muôi gỗ thật lớn đập bụp bụp vào cái hàng rào.
Vừa gõ cửa vừa nói "đi đi", đám heo bị dọa sợ, thật sự chạy lùi về sau, đáng thương vô cùng túm tụm lại vào trong góc.
Tam Nha vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, cô bé lo lắng Tư Ninh Ninh không làm được, tưởng đến hỗ trợ một tay, vậy mà bây giờ cô bé không biết xuống tay thế nào.
Nhìn thấy mấy con heo bị chị ấy làm cho khiếp sợ, Tam Nha lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười nói: "Chị ơi, chị thật lợi hại."
“Ha hả……”
Lợi hại sao?
Có lẽ đi.
Tư Ninh Ninh có chút xấu hổ.
Sau hơn mười phút, cuối cùng cùng trộn được cám heo rồi, thừa dịp cái mấy đầu heo đang chen chúc bên cái máng, Tư Ninh Ninh cầm cái đầu chổi tiến đến chỗ cái chuồng heo.
Bởi vì đã có kinh nghiệm nuôi heo, trong không gian chuồng heo cũng không có cửa, cô đã quá quen thuộc cái kiểu này. Thật ra mà nói thì chuồng heo đội sản xuất thì có cửa nhưng bị dây thép khóa chết lại.
Theo lời Tam Nha nói, trước đây ai đó đã không đóng cửa làm heo nó chạy ra ngoài, sao đó toàn bộ đội sản xuất đều phải được điều động đi tìm, lãng phí bao nhiêu là công sức.
Lo lắng chuyện tương tự sẽ xảy ra, dứt khoát vặn cửa chết luôn, chỉ cuối năm mổ heo thì lại mở ra.
Tư Ninh Ninh sau khi nghe xong, trong lòng không khỏi thở dài: Nói như vậy là bà cụ trước làm bên chuồng heo cũng là chui qua chui lại đi vào như thế.
Tuổi trẻ còn đỡ đi, bà cụ lớn tuổi thì thật là.... nếu lỡ trượt chân thì phải làm thế nào.