Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 140 - Chương 140: Mâu Thuẫn

Chương 140: Mâu Thuẫn Chương 140: Mâu Thuẫn

Editor: Hye Jin

Lúc Tư Ninh Ninh dọn dẹp, cô cất bước đi đặc biệt thận trọng, chính là sợ trượt chân.

Rốt cuộc, đây là một cái chuồng heo bự nuôi bốn con heo!

Nếu thật sự rơi vào bên trong, cô ước chừng phải tắm rửa mấy ngày mấy đêm.

May mắn thay, đầu heo chuyên chú ăn uống không có quấy rồi.

Tư Ninh Ninh đang quét dọn bên trong, quét sạch lá cây, đồ ăn cả cả phân rau thối đều quét xuống dưới cái mương nhỏ, bên ngoài Tam Nha cũng tìm một cái chỗ hỗ trợ quét dọc con mương đến bể phân bên kia.

Cả hai hợp tác một cách ăn ý, bận việc một hồi nửa giờ sau thì đã quét tước xong xuôi.

Tư Ninh Ninh đưa chổi ra trước, sau đó mời từ khe rẽ hàng rào chui ra tới, cô hỏi Tam Nha: "Một lát nữa em có việc gì làm hay không? Có muốn đến chỗ thanh niên trí thức chơi hay không?"

"Em phải đi đưa nước cho cha.”

Tam Nha tiếc nuối lắc đầu, vừa đi vào ngõ vừa nói vọng lại: “Chị thanh niên trí thức ơi, lần sau có thời gian em sẽ tìm đến chị chơi."

Tư Ninh Ninh mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô bé nhỏ.

Ngay sau khi Tam Nha rời đi, chuồng heo trở nên yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh mấy đầu heo hồng hộc ăn.

Tư Ninh Ninh quét các góc bên ngoài của chuồng lợn, xách non nửa túi cám rời khỏi chuồng heo.

Trước khi quay trở lại điểm thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh cua vào nhà bà Hồ, dùng gà con làm cớ, dò hỏi bà Hồ có còn thừa hay không, cô muốn mua thêm hai con nữa.

Lần trước Tư Ninh Ninh đến là do Trần Liên Mễ dẫn đến, Bà Hồ rất thoải mái với Tư Ninh Ninh, nghe nói hai con gà chết rồi, khuôn mặt già nhăn lại, thở ngắn than dài: "Thật đáng tiếc."

Mặc dù vậy, trong gia đình bà Bà Hồ vẫn còn lại hai chú gà con, một con đực và một con cái.

Bà Hồ ho hổn hển tận mấy hơi: "Lần này cháu không thể chọn được."

“Không chọn, không chọn.” Tư Ninh Ninh liên tục xua tay: “Bà Hồ ơi, cháu lấy cả hai luôn được không?"

Bà Hồ gật đầu, Tư Ninh Ninh gọn gàng lấy tiền ra.

Trước đây, cố tình mua gà mái con đó là bởi vì mua gà cho thanh niên trí thức, mọi người cũng chỉ muốn ăn trứng gà thôi.

Nhưng bây giờ là lúc mua đem vào không gian nuôi.

Hai con gà tuy hơi ít, chỉ cần sống sót, có trống có mái về sau còn sợ gì mà không có con gà thứ hai, thứ ba chứ, đúng không?

Bà Hồ cầm lấy tiền, ánh mắt bà không tốt, kê vào sát cửa sổ nhìn hơn nửa ngày, quay đầu hỏi Tư Ninh Ninh: "Cháu có mang theo đồ vật hay không? Không thì bà lấy cho cháu cái sọt, quay đầu mang trả lại cho bà."

"Bà ơi, cháu có mang theo, ở ngoài cửa."

Bà Hồ gật đầu không nói gì, ngầm đồng ý cho Tư Ninh Ninh tay không bắt đi hai con gà con đi.

Mà Tư Ninh Ninh, trên đường trở lại chỗ thanh niên trí thức, ở chỗ góc đường dùng cỏ dại và cây cối che chắn vào không gian.

Ưu tiên trước mắt là giải quyết hai con gà con này.

Tư Ninh Ninh dọn một cái thùng xốp trống, tạm thời cho gà con bỏ vào thùng xốp, đặt ở bàn cà phê trong phòng khách, xoay người ra ngoài tìm chỗ thích hợp cho gà con.

Không gian quá rộng mà gà lại quá nhỏ, nếu nuôi thả đánh giá lần tới vào trong không gian thì khó mà tìm.

Tư Ninh Ninh định khoanh tròn một mảnh đất nhỏ trước, rồi dựng hàng rào cho gà con vào trong, chờ gà lớn hơn chút thì thả ra sau.

Trước biệt thự có sân rộng, cửa sau có một cái tiểu viện hàng rào vây quanh, có hai cái vòi nước thông với bếp, trừ cái này ra, hậu viện rải rác bày biện không ít chậu hoa, phía sau còn một căn nhà nhỏ.

Nhìn cứ như là căn nhà ai đó mới mua còn chưa kịp vào ở.

Trong một tháng qua, Tư Ninh Ninh chưa bao giờ đi vào căn nhà nhỏ đó.

Tư Ninh Ninh ở hậu viện dọn ra một góc nhỏ, lấy ra một cái bao bố đựng đồ đạc, dùng kéo cắt một lỗ nhỏ bên hông bao bố, xé toạc cái bao bố ra, nguyên cái túi được mở ra hoàn toàn.

Dùng cái bao bố vây ra một góc sân hình tam giác.

Đặt chén nước vào trông để thay thế cho cái máng thức ăn, lo lắng gà con quá nhỏ không thể với tới. Tư Ninh Ninh đào lõm một cái lỗ, nhét vào bên trong.

Sau khi làm xong việc này, Tư Ninh Ninh đi đến phòng khách để mang thùng xốp ra.

Cho gà con vào chuồng gà tạm bợ, cô lần lượt ném hai nắm gạo vào bên trong, thêm vài lá cải, thấy gà con ở ngay góc rụt rè vươn cổ mổ mổ gạo mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ăn đi ăn đi, ăn nhiều chút a, mau lớn mau đẻ trứng cho chị nha!"

Tư Ninh Ninh thở dài xúc động, đưa tay lên lau mồ hôi, vô tình ngửi thấy mùi "phức tạp" trên người mình, nhất thời nhớ tớ vừa rồi mình đang dọn dẹp chuồng heo, cô giật mình, nhanh như bay tắm rửa, nghĩ đến chuồng heo buổi chiều còn phải đi, hơn nữa đánh giá thời điểm không còn sớm, thanh niên trí thức chuẩn bị tan tầm.

Tư Ninh Ninh tạm gác suy nghĩ sang một bên, rửa mặt, cẩn thận rửa tay nhiều lần bằng xà phòng, lau khô nước rồi xách bao cám ra khỏi không gian.

Cô trở lại căn nhà thanh niên trí thức, ở nhà chính quét tước đi một lần, dọn dẹp rác rưởi bên ngoài.

Tư Ninh Ninh dùng chổi vỗ nhẹ vào sau thùng rác: "Lý Lăng Nguyên, cậu có muốn hâm nóng cơm không?"

Lý Lăng Nguyên xua xua tay, thở dốc hổn hển: "Không không, nóng lắm! Thanh niên trí thức Tư, có nước không? Tớ sắp khát chết rồi!?"

Mấy người phía sau lục tục đến gần, không gây ra tiếng động, không muốn cơm nóng, Tư Ninh Ninh không hỏi nhiều, gật gật đầu: "Có nước, cậu đem ly tới tớ rót cho cậu."

Thanh niên được trí thức không có ấm trà, nên ngoài nước thô trong giếng, mỗi ngày chỉ có đun một nồi nước nóng sau bữa sáng để nguội.

Lửa trên bếp đã tắt cả buổi sáng, nước trong nồi cũng đã nguội, vừa lúc uống được.

Lý Lăng Nguyên mặt đỏ bừng bừng vì nắng, phơi nắng đen đi không ít so với hồi mới đến, gật gật đầu, không còn sức lực để nói chuyện, bước chân mềm như bông trở về thanh niên trí thức trở về phòng lấy ra mấy cái ly.

Ngô Dũng vừa mới trở về, lau mồ hôi trên trán hướng Tư NInh Ninh: "Thanh niên trí thức Tư, tớ cũng muốn."

Tư Ninh Ninh gật đầu, lúc này Tống Thư Hãn và Mạc Bắc tình cờ đi tới bên cạnh cô, người trước đẩy mắt kính tươi cười ôn hòa: "Thanh niên trí thức Tư, phiền toái."

Còn người kia còn trực tiếp hơn, cảm ơn xong thì cầm cái ấm nước quân dụng đưa tới trước mặt cô.

Tư Ninh Ninh ngước mắt lên, nhìn Mạc Bắc, vừa khéo Từ Thục Hoa đi tới trước mặt, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa lên người cô.

Tư Ninh Ninh nhân cơ hội cầm lấy ấm nước, đỡ Từ Thục Hoa tiến vào trong phòng: "Làm sao vậy? Giống y như chân mềm vậy?"

"Cậu đừng lại gần tớ. Tớ vừa mới quét dọn chuồng heo trở về, cơ thể có mùi."

“Có sao?” Từ Thục Hoa chun mũi ghé sát vào Tư Ninh Ninh ngửi thử, một lúc sau mới rụt cổ lại: “Mùi gì đâu? Mùi mồ hôi của tớ còn hôi hơi người cậu nữa là."

Sự thật là như thế.

Từ Thục Hoa mới đưa tay ôm cô, Tư Ninh Ninh ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc.

Nhưng lời nên để cậu ấy tự nói ra, cô không tiện nói.

Cả nhóm thanh niên trí thức ngồi ngay phòng chính, một đám cầm hộp cơm run rẩy đưa sang, cô không nói gì, rót đẩy nước đặt vào trong tay của mọi người.

Bàn trong phòng chính đủ lớn, nhưng ghế không đủ, Tư Ninh Ninh cầm mấy cái ly bước tới cửa, vừa mới ngồi xuống cái ghế gấp, liền nghe có người oán giận: "Thật đúng là uống nước cũng mắc kẽ răng, toàn mùi kem đánh răng."

Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.

Chính là Ngô Dũng nói, hắn nói lời này, vẻ mặt ủ rũ, đừng nói là hắn không cao hứng, những người khác cũng không hề cao hứng.

Gần đây Lý Lăng Nguyên và Ngô Dũng vô cùng khắc khẩu, vừa nghe thì Lý Lăng Nguyên lập tức đáp trả: "Ngày hôm qua còn dám nói người ta là cậu ấm, là thiếu gia, tôi xem cả đám người giống công tử nhất là cậu đấy."

Ngô Dũng cái cổ cứng đờ, ngữ điệu không tốt: "Này Quan công tử à có chuyện gì? Muốn xả giận thì đi chỗ khác đi, đừng có đổi trắng thay đen, đổ tội danh lên người tôi."

"Cậu nói người khác thì được mà không có người khác nói mình à!"

Đều là tuổi trẻ, khí huyết cương dương, Lý Lăng Nguyên ngày thường nghe Mạc Bắc sai sử, một phương diện là nhận rõ thế cục, một phương diện là thật sự chịu phục với Mạc Bắc, bởi vì người ta có đầu óc sách lược, chính là có máu lãnh đạo.

Nhưng đối với Ngô Dũng, Lý Lăng Nguyên là chướng tai gai mắt.

Suy cho cùng cũng là đàn ông, một chút việc nhỏ mà cứ lải nha lải nhải, người khác có nửa điểm so với hắn tốt hơn, nổi bậc hơn thì hắn có thể âm dương quái khí nói cả ngày.

Vốn đã nhịn họ thật lâu rồi, làm việc phơi cả buổi sáng, Lý Lăng Nguyên mệt đến không mở nổi mắt, không phải nhớ thương nghỉ trưa về nhà có thể nghỉ ngơi một lát hắn thật muốn nằm luôn ngoài ruộng không nhúc nhích.

Chưa nói đến trời nắng nóng nực, trên vai, đầu óc còn có tầng áp lực đè nặng, đã mệt mỏi rồi mà Ngô Dũng còn không ngừng kêu la, đụng trúng họng súng của Lý Lăng Nguyên.

"Không phải uống có miếng nước, chọn cái gì mà chọn? Không muốn có vị kem đánh răng thì đừng dùng ly mà đánh răng."

Lý Lăng Nguyên khịt mũi, gác hộp cơm để sang một bên, gương mặt đen lại: "Ly nước là chính cậu lấy, hiện tại đứng đó mà âm dương quái khí! Cậu là ý kiến với nước hay là ý kiến với Tư thanh niên trí thức."

Đôi mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhăn lại, lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Xảy ra mâu thuẫn là không tốt, cô định đi khuyên can nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến cô đâu, lôi cô vào làm gì chứ?

“Cái kia……”

Tư Ninh Ninh chân, còn chưa kịp nói hết câu, Từ Thục Hoa ở đằng kia đã đi trước một bước, bất bình lên tiếng: "Hai người cãi nhau thì cãi, liên quan gì đến Ninh Ninh? Hảo tâm rót nước cho các người rồi, sai còn đòi đổ lên đầu Ninh Ninh."

Từ Thục Hoa nói thì ý trả lời Lý Lăng Nguyên, mắt lại nhìn Ngô Dũng.

Những người khác trong bàn cũng ngừng ăn, ai nấy đều mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm Lý Lăng Nguyên và Ngô Dũng, trong đó nhìn Ngô Dũng là chiếm đa số.

Bình Luận (0)
Comment