Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 141 - Chương 141: Sự Cẩn Thận Của Tư Ninh Ninh

Chương 141: Sự Cẩn Thận Của Tư Ninh Ninh Chương 141: Sự Cẩn Thận Của Tư Ninh Ninh

Editor: Hye Jin

Ban đầu Ngô Dũng chỉ phàn nàn vì làm việc quá mệt mỏi, trong lòng áp lực không có chỗ phát tiết nên oán hận vài câu, không ngờ cho thể xả ra nhiều chuyện đến vậy.

Lúc này nhìn thấy mọi người nhìn mình chằm chằm mình, Ngô Dũng trong lòng lộp bộp, thẹn quá hóa giận, đập bàn đứng dậy, trừng mắt Lý Lăng Nguyên: "Tôi nói cái gì không nên nói, bị cậu nhắm vào thì thế nào? Đồ chó săn, trước thì đi bợ Mạc Bắc, bây giờ đi bợ Tư Ninh Ninh, không biết còn tưởng các người bên trong làm cái gì mờ ám ai biết được."

Tóc gáy Tư Ninh Ninh dựng đứng, nhíu mày đứng dậy, cái ly trong tay nắm chặt.

Ngô Dũng không dừng lại ở đó, ánh mắt ác ý của hắn rơi vào người Tư Ninh Ninh, gương mặt khịt mũi khinh thường: "Tôi vốn tò mò, người khác đều phải xuống đất làm việc, mệt mỏi cực khổ, cô lại thanh nhàn đến mức này, thì ra công việc của cô là vào trong đội lả lơi chứ gì?"

"Cũng đúng thôi, cô có bộ mặt như thế, không mang đi làm ăn thật đáng tiếc. Bất quá thanh niên trí thức Tư, cô làm sao mà để tiện nghi cho người ngoài thế? Không biết giá cả thế nào? Tôi có thể lấy ra được thì cũng đến ủng hộ công việc làm ăn của cô chút nhỉ?"

Mọi chuyện diễn ra đến mức không thể giải thích được, vì những lời nói quá khích của Ngô Dũng, căn phòng im bặt, Lý Lăng Nguyệt đứng bật dậy: "Mẹ kiếp, hôm nay lão tử sẽ giết ngươi——"

Lý Lăng Nguyên lao đến gần Ngô Dũng, tay cuộn lên còn chưa có đánh được người thì có người so với hắn động tác còn mau hơn, vung tay lên, trong phòng vang lên tiếng "bang bang" giòn vang, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là Lý Lăng Nguyên, hắn cúi đầu nhìn cái bím tóc trước mặt, miệng há to, lửa giận sớm đã quên ở sau đầu: "Tư, Tư..."

Ngô Dũng quay đầu sang một bên, trên mặt bừng bừng đau đớn, quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Cô..."

Biết hắn ta muốn nói điều gì đó nhưng không nói ra được, bởi vì Tư Ninh Ninh đã "bang" thêm một cái.

Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh trừng thật to, mặc dù thấp hơn Ngô Dũng nửa cái đầu không hề yếu thế.

Cô dùng hết sức để tát Ngô Dũng hai cái, tay không nhịn được run run.

Đối mặt với ánh mắt của Ngô Dũng một lần nữa, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Ninh Ninh trở nên lạnh tanh: "Cha mẹ cậu không dạy cậu nên nói gì và không nên nói cái gì sao?"

“Nếu họ không dạy cậu thì hôm nay tôi dạy cậu." Nói xong còn muốn đưa tay tát Ngô Dũng thêm cái nữa.

Ngay cả người chậm chạp nhất cũng nên phản ứng, nhất là sau khi nhận hai cái tát liên đới.

"Lão tử cho cô mặt mũi cô không cần có phải hay không? Dám đánh lão tử."

Ngô Dũng túm lấy Tư Ninh Ninh còn đưa tay tuôn đánh Tư Ninh Ninh. Người này hắn dám vu hãm, nhục nhã Tư Ninh Ninh, ngôn ngữ đê tiện quá đáng, còn muốn đánh con gái, ai có thể nhẫn.

Mạc Bắc đứng dậy kéo Tư Ninh Ninh ra phía sau lưng, duỗi tay đẩy Ngô Dũng ra, đẩy Ngô Dũng lùi lại vài bước cho đến khi lưng hắn chạm vào tường.

"Cậu là đàn ông, có văn hóa, không phải là đàn bà đanh đá."

Mạc Bắc sắc mặt tối sầm, dùng một đôi mắt sao mà ngưng trọng nhìn chằm chằm Ngô Dũng, toàn thân tràn đầy áp chế: “Xin lỗi”.

Ngô Dũng tính tình dâng trào sao nguyện ý cúi đầu.

Cười lạnh, chế nhạo nhìn lại Mạc Bắc và những thanh niên trí thức thức khác đang đứng lên bảo hộ Tư Ninh Ninh: "Đây là cái gì? Ỷ đông ăn hiếp ít, thống nhất với nhau à? Muốn đổi trắng thay đen?"

Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Ngô Dũng quá ghê gớm rồi, lời này y như đã đổi ngược tình hình.

Lý Lăng Nguyên không chịu nổi nữa, lại muốn đi lên: "Nhìn những lời thiếu đánh của hắn đi, nếu hôm nay tôi không đánh hắn một trận tôi không phải đàn ông."

Tư Ninh Ninh giữ chặt Lý Lăng Nguyên, nhìn cái ót Mạc Bắc, thận trọng nói: "Thanh niên trí thức Mạc, tớ không cần lời xin lỗi của hắn."

Mạc Bắc sững sờ một chút, sau đó xoay người, hạ mi nhìn Tư Ninh Ninh.

Ngô Dũng ánh mắt cũng rơi vào Tư Ninh Ninh, hắn không tin Tư Ninh Ninh sẽ tốt như vậy, chịu buông tha hắn

Tư Ninh Ninh nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Mạc Bắc, khẽ lắc đầu cười nói rằng mình không sao: "Cho dù hắn có xin lỗi thì tớ cũng không tiếp thu nổi.”

Sẽ nói ra cái loại ngôn luận như vậy, còn muốn đánh nữ nhân, ở trong mắt Tư Ninh Ninh, Ngô Dũng không phải là đàn ông.

Ngô Dũng có thể làm ra hành động như vậy, thuyết minh hắn không có cái gì gọi là điểm mấu chốt, cho dù cô không truy cứu hắn, buông tha hắn thì Ngô Dũng sẽ buông tha cô sao?

Sau khi mất thể diện một trận, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả đũa cô.

Tư Ninh Ninh sẽ không lưu lại tai họa ngầm cho mình.

Cô mỉm cười nhìn Mạc Bắc, sau đó quay sang Ngô Dũng, nhìn Ngô Dũng, đôi môi hồng đào cong lên cười, tràn ngập ý khiêu khích: "Đúng hay sai, mời đội trưởng đội sản xuất tới phán xét đi."

“Cô, cô bị bệnh à!” Ngô Dũng có chút hoảng sợ, nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh uy hiếp: "Chuyện có gì lớn? Đến cái mức này à, cô...."

“Có lớn hay không không phải là cậu có thể nói, tôi nói mới tính...."

Ngô Dũng cả người run lên, tức giận mắng chửi: "Được rồi, muốn kiện thì đi kiện đi! Tốt nhất là mày cầu nguyệt đi, có thể chỉnh chết tao ngay lập tức thì hãy nói, tao không chết được, còn ở cái mảnh đất này thì mày chờ đó cho tao."

“Tôi muốn đuổi người đi, thì cậu không thể quay lại." Tư Ninh Ninh giơ cái tay trái lên, lộ ra dấu tay xanh nhạt dưới cổ tay áo.

Da cô rất trắng, dấu vết đặc biệt rõ ràng, vừa rồi là do Ngô Dũng nắm.

Mạc Bắc thấy rõ ràng, đôi mày giật giật, nghe thấy Tư Ninh Ninh nói tiếp: "Bôi nhọ không đủ định tội, tôi kiện cậu tội giở trò lưu manh, để xem cậu tránh thế nào?"

Ngô Dũng rùng mình, cả người run lên sắc mặt đại biến, vươn tay muốn tiến lên định nắm cổ Ninh Ninh, nhưng Tư Ninh Ninh đã lùi về phía sau hai bước, Mạc Bắc chắn ngay trước mặt, trực tiếp ngăn Ngô Dũng lại.

Tư Ninh Ninh không cho Ngô Dũng cơ hội để mở miệng, trực tiếp nói với Mạc Bắc và Lý Lăng Nguyên: "Việc này có trì hoãn đến không ý nghĩa gì, hiện tại liền đi, thừa dịp nghỉ trưa mọi người về nhà, để đội trưởng phân xử."

Lý Lăng Nguyên lập tức hiểu ra, tiến lại gần huých Ngô Dũng, hừ hừ: "Đi thôi, thanh niên trí thức Ngô."

Mạc Bắc nhìn Tư Ninh Ninh thật sâu, cái gì cũng chưa nói, cùng Lý Lăng Nguyên cùng nhau một trai một phải đưa Ngô Dũng đi thẳng đến nhà đội trưởng đội sản xuất 3.

Con chuột ngu ngốc ...

Cũng không ngốc lắm.

Trái lại, đầu óc cậu ấy sáng suốt lạ thường, rất thông minh.

...

Tư Ninh Ninh đi theo phía sau đi tới chỗ Triệu Hoành Binh. Vừa bước ra khỏi cửa liền có người nắm lấy tay cô, nhìn lại chính là Từ Thục Hoa.

"Ninh Ninh ..." Gương mặt Từ Thục Hoa lộ rõ vẻ bối rối.

"Cậu nghĩ tớ tàn nhẫn sao? Có thù tất báo?"

Từ Thục Hoa mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cái gì cũng không nói, nhưng qua ánh mắt Tư Ninh Ninh vẫn nhận ra một ít.

"Lúc hắn ta nói những lời đó, hắn có quan tâm đến chết sống, đến kết cục của tớ hay không?”

Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng đẩy tay Từ Thục Hoa ra: “Phụ nữ ở thời đại nào cũng khó, có thể tự mình giải cứu mình, ngoài cầm vũ khí, còn lại chỉ có thể bảo trì thanh tỉnh."

Người khác không thể giúp được.

Ví dụ, Từ Thục Hoa ngoài miệng thì nói Tư Ninh Ninh không tàn nhẫn, nhưng trong tiềm thức đã nhận định rõ Tư Ninh Ninh tàn nhẫn, ánh mắt xem chuyện này không hề quan trọng.

Mà đặc biệt còn là phụ nữ như nhau.

Lời này của cô không nhằm vào phụ nữ, nhưng đôi khi phụ nữ đối với nhau còn ác ý hơn nhiều so với người khác.

Tất nhiên, ngoài điều này, còn có một cái nhược điểm khác là "cảm tính".

Phụ nữ luôn dựa vào cảm tính, cho rằng một số chuyện, chút sự tình chỉ cần nói rõ là được rồi, lại không biết hành vi che dấu tùy thời đều sẽ làm bản thân rơi vào vực sâu, rơi vào vũng bùn bất cứ lúc nào.

Đây là thời đại mà một câu luận điệu vớ vẫn có thể bức chết người, chứ không phải đời sau thế kỷ 21.

Những lời nói của Ngô Dũng không chỉ là "vu khống" như Tư Ninh Ninh đã nói, Ngô Dũng chưa bao giờ nghĩ đến những lời lẽ đó sẽ mang đến tai họa gì cho cô.

Sống chết của cô không liên quan gì đến người khác, người khác không bận tâm, không sao cả, cô chỉ cần bảo vệ mình thật tốt là được.

"Thục Hoa, có một số việc mà người khác có thể giúp chúng ta được, nhưng cũng có một số việc mà người khác không thể giúp. Chúng ta muốn giống như nam nhân kiên cường cứng cỏi tồn tại, lúc cần thiết thì phải tàn nhẫn, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tốt được."

Tư Ninh Ninh chỉ nói những gì cô muốn nói, sau đó rời đi, cô không phải ép buộc Từ Thục Hoa phải thống nhất suy nghĩ với cô.

"Tư Ninh Ninh."

Lúc xoay người lại ngoài ý muốn là Tưởng Nguyệt gọi cô lại.

Khi Tư Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Tưởng Nguyệt, tràn đầy kiên định: "Tớ đứng ở bên cậu."

Tưởng Nguyệt cúi đầu dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Cho dù đội trưởng cho rằng cậu cố ý làm to, trách cứ cậu tớ cũng sẽ đứng ở phía cậu."

Khiến Tưởng Nguyệt kiên định như vậy, bởi vì Tưởng Nguyệt cảm thấy Tư Ninh Ninh nói quá đúng.

Thời đại này, giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo thôi chưa đủ, phụ nữ cũng cần phải sống cứng rắn và mạnh mẽ như một người đàn ông.

Có người nói "Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời", bất quá, nói cũng chỉ nói mà thôi.

Chưa bao giờ có người nhìn thẳng, công nhận phụ nữ.

... Bọn cô không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt Tư Ninh Ninh, hiểu rõ cái gì, điềm đạm xua xua tay, cất bước đi xa.

Đi bộ chừng mười phút thì đến nhà đội trưởng sản xuất, lúc này trời vừa lên đỉnh đầu, là thời điểm nóng nhất trong ngày.

Đám người Tư Ninh Ninh đến, Triệu Hoành Binh đang ngồi xổm bên giếng trong sân để gội đầu, chợt nghe nói tức giận của Lý Lăng Nguyên, hô vang rõ to "Đội trưởng", Triệu Hoành Binh loạng choạng, nguy hiểm thật, xém chút cắm đầu xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment