Editor: Hye Jin
"Gào cái gì mà ..." Triệu Hoành Binh há mồm mắng to, đến khi nhìn thấy bốn thanh niên trí thức đến, trong đó có một thanh niên trí thức nữ Tư Ninh Ninh, nửa câu thô tục còn lại nuốt ngược trở về.
Triệu Hoành Binh nhanh chóng xối xối đại hai gáo nước trên đầu lấy cái khăn quấn quanh cổ lau đầu, đứng dậy: "Buổi chiều còn phải bắt đầu làm việc, chạy đến đây làm gì?"
Xét thấy có rất nhiều câu nói thô tục, một cô gái như Tư Ninh Ninh không tiện mở miệng, Lý Lăng Nguyên chủ động mở miệng giải thích: “Thanh niên trí thức đã gây ra một số xung đột, mong đội trưởng có thể phân xử."
Bên ngoài nắng quá, Triệu Hoành Binh không nói gì, đi tới trước mặt hắn vẫy vẫy tay, để bốn người đi theo vào nhà.
Lúc đó Tam Nha nhìn thấy Tư Ninh Ninh đi tới, còn chạy lên chào hỏi, bị Triệu Hoành Binh đuổi ra hậu viện chơi.
Trần Liên Mễ đang nấu ăn trong phòng bếp, trong phòng chính chỉ có Triệu Hoành Binh và Tư Ninh Ninh, đợi sau khi Lý Lăng Nguyên đem toàn bộ câu chuyện nói ra, Triệu Hoành Binh trầm mặc thở dài, bưng tách trà nhìn về phía Tư Ninh Ninh.
Từ khi vào cửa, Tư Ninh Ninh không hề mở miệng.
Triệu Hoành Binh hỏi thẳng: "Thanh niên trí thức Tư, đồng chí muốn cái kết quả gì
Mạc Bắc cau mày, Lý Lăng Nguyên ấp a ấp úng mở miệng: "Đội trưởng, chuyện này... Bọn cháu đến đây tìm ngài, chính là muốn nhờ đội trưởng xử lý, ngài còn hỏi Thanh niên trí thức Tư..."
Triệu Hoành Binh ý tứ muốn nghe Tư Ninh Ninh muốn làm gì với Ngô Dũng.
Nói nhẹ thì cũng không có gì, nhưng nói nặng cuối cùng cũng không thể phán nặng như vậy. Đến lúc đó người khác không chỉ dùng ánh mắt xem thường xem Tư Ninh Ninh, Ngô Dũng còn có thể ghi hận Tư Ninh Ninh.
Ngay cả Lý Lăng Nguyên cũng có thể nghĩ tới, Tư Ninh Ninh sao có thể không nghĩ được.
Đôi môi nhợt nhạt của Tư Ninh Ninh khẽ nhếch, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Hoành Binh: "Đội trưởng, mặc dù vấn đề này không phải là vấn đề lớn, nhưng thanh niên trí thức Ngô, thái độ ác liệt, còn thả không ít lời cay nghiệt. Cháu là một cô gái, còn rời nhà xa như vậy, có vài việc không thể không phòng."
"Cháu không cần ngài trừng phạt hay xử lý hắn, chỉ là hiện tại, cháu không dám ở cùng một chỗ với thanh niên trí thức Ngô."
Việc cô nói kiện cáo Ngô Dũng tội lưu manh chỉ là hù dọa chút thôi, Tư Ninh Ninh không tính nói.
Bởi vì vấn đề này dù đúng hay sai, một khi đã nói ra, nó sẽ trở thành vết nhơ của cô.
Mọi người thà tin rằng: "Ruồi bọ không bu trứng không ung" hơn là cái việc cô có vô tội hay không.
Tư Ninh Ninh nói lời này cũng đủ thẳng thắn: vì sự an toàn của bản thân, cô không muốn ở cùng một chỗ với Ngô Dũng.
Ngay cả khi Ngô Dũng không còn ở trong căn nhà cho thanh niên trí thức, vẫn ở lại trong đội thì hôm nay không thấy mai lại thấy, đối với cô mà nói là một cái tai họa ngầm.
Vì vậy, lời nói của cô nói trắng ra là cho Triệu Hoành Binh hai lựa chọn:
Một, chuyển cô đi.
Thứ hai, chuyển Ngô Dũng đi.
Tư Ninh Ninh vốn tưởng rằng Triệu Hồng Binh hỏi cô trước là có ý muốn một sự nhịn chín sự lành, không ngờ những gì Triệu Hồng Binh mở miệng nói ra sau đó khiến cô sững sờ hồi lâu không thể bình tĩnh.
Triệu Hoành Binh lần này nhìn thẳng vào Ngô Dũng, lông mày rậm nhíu chặt, rất không kiên nhẫn lên tiếng: "Đồng chí thanh niên trí thức Ngô, cậu cũng đã nghe thấy lời của đồng chí thanh niên trí thức Tư rồi. Việc này ấn theo suy nghĩ của tôi xử lý, thì cậu đi công xã ngồi hai ngày là trốn không thoát, đến lúc đó kết quả sẽ càng tệ hơn mà thôi... Hiện tại, thanh niên trí thức Tư đã nói rồi, tôi cũng không nói nhiều làm gì."
"Cậu là người thành phố về đây, đọc qua sách vở, học chữ, có học thức, các quy tắc hẳn biết nhiều hơn tôi. Bây giờ mùa màng trước mặt, khác tôi không nói nhiều, chỉ hỏi cậu một câu, kết quả này cậu có phục hay không? Có nhận không?"
Ngô Dũng sớm đã túng từ lâu, từ khi bước vào cổng tới giờ, hắn đã cứng họng, sợ Tư Ninh Ninh vu cáo hắn tội lưu manh, đến lúc đó đem hắn đi đấu tố hoặc là đi Tây Bắc thì tiêu.
Bây giờ Tư Ninh Ninh không nhắc tới chuyện đó, Ngô Dũng cũng không dám thả lỏng, lo lắng Tư Ninh Ninh tính tình nổi lên lại nhảy nhót nói cái gì nữa thì phiền.
Yết hầu Ngô Dũng lăn qua lăn lại, một lúc sau mới cúi đầu phun ra từ "nhận".
Tư Ninh Ninh nhướng mày tức giận, trong mắt đầy vẻ trống rỗng.
Chuyện này, cứ như vậy là xong rồi.
Ngô Dũng nắm chặt hai tay, lúc này hai tay gân xanh nổi đầy lên.
Sự tình nhận là nhận rồi, chính là hắn không cam tâm.
Triệu Hoành Binh lưu ý đến điểm này, không kiên nhẫn chậc lưỡi vài tiếng.
Muốn nói ngay từ đầu nghe Lý Lăng Nguyên trình bày Triệu Hoành Binh không hoàn toàn tin tưởng, nhưng có Mạc Bắc bên cạnh gật đầu, Triệu Hoành Binh biết rằng chuyện này không thể làm giả được.
Còn mà hắn hỏi ý tứ Tư Ninh Ninh cũng không phức tạp như trong lòng Lý Lăng Nguyên nghĩ. Chỉ là trước mắt là ngày mùa, muốn nhanh chóng tốc chiến tốc thắng.
Nhìn thấy sự không phục của Ngô Dũng, Triệu Hoành Binh uống hai ngụm nước, vỗ vỗ cái bàn: “Một lát nữa tôi sẽ nhanh chóng đến đại đội, thanh niên trí thức Ngô trở về dọn dẹp đồ vật một chút, đợi đội trưởng bên kia gửi thư an bài."
Mâu thuẫn này có thể hóa thành nhỏ, nhưng Triệu Hoành Binh cảm thấy rằng Tư Ninh Ninh nói không sai
Chính là, một cô gái không thể lợi hại bằng thanh niên trai tráng được, nếu thật đối thượng với nhau, phản kháng là không thể phản kháng được, hắn nhất định phải nhìn chằm chằm.
"Nếu không có việc gì khác thì trở về đi. Buổi chiều xuống đất là việc đừng đến trễ.
Kết quả là, một nhóm bốn người phân thành hai nhóm, Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc, Lý Lăng Nguyên đi trước, Ngô Dũng đi ở đằng sau.
Mạc Bắc im lặng suốt thời gian này, trong khoảng thời gian này, Lý Lăng Nguyên không thể chịu nổi giúp Tư Ninh Ninh bày mưu tính kế: "Thanh niên trí thức Tư, chiều nay cậu đi cùng bọn tớ?"
Lý Lăng Nguyên cân nhắc trước sau tổng cảm thấy Tư Ninh Ninh một người không được an toàn.
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu mỉm cười đầy ẩn ý, khuôn mặt tái nhợt như muốn phát sáng dưới ánh mặt trời: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì."
Ngay cả khi Ngô Dũng muốn có động tác nhỏ gì, thì ngay thời điểm mấu chốt hắn không dám.
Bởi vì một khi có chuyện gì xảy ra với Tư Ninh Ninh, hắn không thoát được quan hệ, hắn nếu muốn làm cái gì thì phải tính toán bỏ đi cả nửa đời sau sinh hoạt của mình.
Đúng như Tư Ninh Ninh sở liệu, Ngô Dũng thành thành thật thật, giống như một con chim cút, lẳng lặng đi phía sau đám người, trở lại căn nhà thanh niên trí thức dọn dẹp đồ, sau đó dưới ánh mắt mọi người, xách theo bao lớn bao nhỏ đi đến chỗ đội sản xuất.
Nhìn thấy bóng lưng hắn biến mất lúc mọi người ngủ trưa, sau đó từng người thức dậy lục đục rửa hộp cơm, chuẩn bị dậy làm việc thì Ngô Dũng quay lại.
“Tôi sẽ đi ngay bây giờ, tháng này tiền mua đồ ăn cùng tiền mua gà trả lại tôi."
Dù sao tương lai hắn không ở đây, mặt mũi còn để ý cái quái gì? Hắn một phân tiền cũng không để đám ngày chiếm tiện nghi.
Tư Ninh Ninh trầm mặc một hồi, hỏi Lý Lăng Nguyên: "Hôm trước mua bí ngô bao nhiêu tiền?"
“Tám xu.”
Tám xu chia đôi 4 xu, gà con Ngô Dũng đưa tiền 13 xu.
Tư Ninh Ninh lấy từ túi ra một xấp tiền, lấy tiền đưa cho Lý Lăng Nguyên: "Lý Lăng Nguyên, giúp tớ đưa tiền cho hắn."
Lý Lăng Nguyên do dự một chút, cầm lấy tiền đưa cho Ngô Dũng, sau khi Ngô Dũng rời đi, Lý Lăng Nguyên gãi đầu: "Mọi người cùng nhau ăn, gà là mỗi người cùng nhau nuôi, cái kia tiền chúng ta chia đều nhé."
Tư Ninh Ninh lắc đầu, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không cần, hôm nay ít nhiều là do tớ, chậm trễ mọi người ăn cơm... Lần này mua đồ ăn coi như tớ mời. còn tiền gà con thì thôi, đến lúc thu hoạch trứng tớ thu hai phần."
Từ Thục Hoa và những người khác không dư dả nên chẳng ý kiến gì.
Trong số những thanh niên trí thức, Mạc Bắc và Tống Thư Hãn có gia cảnh tốt nhất, không so đo việc nuôi gà bao nhiêu trứng, sự tình cứ dựa vào phân phó của Tư Ninh Ninh.
Mọi người rửa sạch hộp cơm, trở về nhà nghỉ ngơi, Ninh Ninh cầm lấy một nắm hạt cao lương trong túi cao lương của mình, lại từ trong túi cám mang về lấy ra một nắm.
Cám trộn với hạt cao lương, ngẫu nhiên nhặt một viên ngói vỡ đặt lên trên, nhỏ hai giọt nước vào trộn đều một chút, Ninh Ninh đem ngói bỏ vào trong sọt.
Gà con đầu tiên bị cô quấy nhiễu chạy toán loạn kêu lung tung, ngay sao đó liền tranh nhau mổ, kêu lên "chít chít" thật vui tai.
Tư Ninh Ninh một tay ngồi xổm bên mép sọt, tay kia thò vào rổ, đôi môi tái nhợt cong lên nhìn cảnh tượng thú vị này, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, tiếp theo đó có người ngồi xổm bên người: "Ninh Ninh....."
Là Từ Thục Hoa.
“Sao vậy?” Tư Ninh Ninh chỉ cười nhạt một cái, tiếp tục nhìn vào cái sọt đựng gà con.
Từ Thục Hoa đôi mắt rủ xuống, bởi vì lông mày không ngừng nhíu lại, có thể thấy được sự mâu thuẫn cùng do dự.
Môi Từ Thục Hoa giật giật, cân nhắc thật lâu: "Ninh Ninh, vừa rồi cái sự tình kia tớ không phải trách cậu.... Tớ chỉ lo lắng cậu đem sự tình làm tàn nhẫn, quá tuyệt thì về sau mọi người cảm thấy cậu không dễ ở chung, sợ cậu."
Vào thời điểm xảy ra sự việc, phản ứng của Từ Thục Hoa khiến lông mày của Tư Ninh Ninh nhăn lại nhiều nhất, trước chưa nói đến phản cảm, thất vọng đến nhường nào, bất quá giải thích hiện tại của Từ Thục Hoa cũng đúng là vuốt phẳng gợn sóng trong lòng Tư Ninh Ninh vài phần.
Tư Ninh Ninh cong môi cười nhẹ, sau đó quay đầu đối diện với Từ Thục Hoa: "Tớ biết cậu nghĩ cho tớ, hiện tại chuyện đã qua về sau đừng đề cập tới nữa."
Từ Thục Hoa nghe vậy thì trên mặt nhiều thêm ý cười, chỉ trong chốc lát lại bắt lấy cánh tay Tư Ninh Ninh: "Như vậy thì tốt rồi, cậu không tức giận, không giận tớ?"
"Không tức giận, thật sự."
Tư Ninh Ninh hoàn toàn không nói nên lời trước sự luống cuống và căng thẳng của Từ Thục Hoa.
Cô tránh ra, rút cái cánh tay ra: "Buổi chiều không phải cậu còn đi cắt lúa sao? Đi ngủ chút đi."