Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 144 - Chương 144: Đồng Hồ Bỏ Túi

Chương 144: Đồng Hồ Bỏ Túi Chương 144: Đồng Hồ Bỏ Túi

Editor: Hye Jin

Ở đời sau không ít nhà hàng xa hoa có cái món mã răng kiển trộn này, một dĩa đến tận 70, 80 tệ, chỗ thực phẩm tươi sống ở siêu thị muốn mua cũng mất mười mấy tệ một cân.

Tại sao giá cả lại khác nhau như vậy? Trong đó có hai nguyện nhân:

Một mặt là chiêu trò “danh tiếng” của nhà hàng, một mặt là mã răng kiểng lá rất nhỏ san sát nhau, rất khó rửa sạch bụi bẩn, kỳ thật ngẫm lại cũng có thể lý giải.

Nhưng mà rau trong không gian của cô làm sao có thể giống nhau được.

Môi trường trong không gian không có giống với thế giới bên ngoài, không có tro bụi, thực vật giống như đang sinh trưởng trong môi trường vô trùng, lá rau không nhiễm hạt bụi, thậm chí võ cây còn sạch đến mất chói mắt.

Hái được non nửa rổ mã răng kiển, rửa thật sạch, xoay người lột tỏi, mở rương tìm sốt vừng, dầu mè.

Lăn lộn một hồi, chờ mã răng kiển trộn được bưng lên thì nồi cơm điện vừa vặn phát ra tiếng "tích tích tích".

Tư Ninh Ninh bưng đầy một bát cơm, nhắm mắt ăn hết một bát cơm, mùi hương còn dư vị thật lâu, ngon quá xá.

Ăn kèm rau trộn này cô đã ăn hết một bát cơm, bụng cũng đã no, nghĩ nghĩ còn non non nửa chén cơm, phối hợp đánh chén cho hết luôn.

Bụng no đến không chịu nổi nữa, trong nồi cơm không còn mấy hạt cơm.

Tư Ninh Ninh cạo sạch những hạt gạo còn sót lại, cầm hẳn cái nồi đi ra hậu viện, ném vào chỗ chuồng gà.

Hai chú gà con chạy tán loạn khi thấy cô cúi xuống, khi Tư Ninh Ninh lùi lại một bước và đứng thẳng dậy, cái đầu nhỏ lắc lắc, chớp chớp mắt bắt đầu mổ.

Xác định gà con còn sống, tình trạng không tồi, trên mặt đất còn có gạo và nước, không có gì phải lo lắng.

Tư Ninh Ninh lui về phía trước, sau khi xử lý xong những chuyện vụn vặt trong không gian, cô chậm rãi chọn ra một số thứ nhỏ nhặt không dễ thấy từ biệt thự và đống đồ đạc, dự định mang ra không gian để sử dụng hàng ngày.

Trong khoảng thời gian này, khi lật chiếc túi nhỏ mà cô thường mang trước đây, cô vô tình tìm thấy một chiếc đồng hồ vàng nữ Armani.

Có điện thoại di động và máy tính trong không gian, cô có thể xem thời gian, nhưng đồ vật này không thể lấy ra ngoài.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, bạo lực tháo cái dây đồng hồ ra cắt một đoạn sợi len luồn qua lỗ của dây đeo, cuối cùng thắt nút hai đầu, treo quanh cổ, đeo đồng hồ lên ngực rồi bỏ vào trong quần áo.

Chờ khi ra ngoài, cô tìm một chỗ để điều chỉnh thời gian chính xác, về sau không cần như cổ nhân nhìn trời để xem thời gian.

Tư Ninh Ninh lại pha thêm một cốc nước đường đỏ, uống xong thì cầm đồ đi ra khỏi không gian.

Khóa đồ vào chiếc hộp mây đứng ở phía sau giường, Tư Ninh Ninh xách cái túi cám đi thằng đến chỗ đội sản xuất.

Lúc này còn sớm, ước chừng khoảng hai giờ, thời gian cho lợn ăn buổi chiều khoảng 5 giờ 30 đến 6 giờ.

Sở dĩ Tư Ninh Ninh đi ra ngoài sớm là vì cô nghĩ muốn dọn dẹp thật sạch chuồng lợn, dọn sạch một lần, lần sau quay lại không cần lao lực như vậy.

Buổi sáng có Tam Nha ở đó, cô không tiện mượn không gian để sử dụng, bây giờ thì ổn rồi.

Tư Ninh Ninh trước tiên đến chuồng lợn đi dạo, nhìn xung quanh không thấy ai, cô đặc bao cám vào trong gian, lấy ra cái xô lúc mua tôm cá nhỏ từ trong không gian, xách cái xô đi, đi thẳng đến chỗ ngõ nhỏ Chu gia kia.

Nhà họ Chu là một ngôi nhà xây bằng đất, tường sân lát đá, cao khoảng 80 phân, đứng ngoài sân có thể nhìn thấy mọi thứ trong sân.

Tuy rằng nhà là nhà đất nhưng chỗ nào cũng được thu thập đặc biệt sạch sẽ, nhìn một cái so với nhà bà Hồ kia tốt hơn một chút.

Nó không phải là về điều kiện, liền tính muốn nói điều kiện, nhà đất sao có thể tốt bằng nhà gạch chứ.

Làm cho Tư Ninh Ninh cảm thấy "tốt", thực ra là bởi vì họ Chu rộng thoáng, thông thoáng hơn thôi.

Tư Ninh Ninh đứng ở cổng sân với một cái xô trong tay, cô không hề biết rằng một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn đang lén lút nhìn cô từ khe cửa sổ.

Chu Tiểu Thúy nhận ra được Tư Ninh Ninh là một thanh niên trí thức trong đội, cô bé không phải là một cô bé nhút nhát, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với những thanh niên trí thức từ thành phố về.

Chu Tiểu Thúy đã nghe mẹ nói rồi, mẹ nói là người thành phố rất đặc biệt, không được phép tiếp cận thanh niên trí thức thức, càng không được phép hỏi thanh niên trí thức vấn về bất cứ điều gì, không được đòi cái gì.

Chu Tiểu Thúy vốn tưởng rằng nữ thanh niên trí thức đi qua, nhìn thoáng qua sẽ rời đi, không ngờ đối phương không những không có rời đi, còn gõ cửa sân: "Có ai ở nhà không?"

Thanh niên trí thức cùng bọn họ khẩu âm không giống nhau, thật là dễ nghe quá đi.

Chu Tiểu Thúy lùi lại hai bước, do dự hồi lâu mới có thể hạ quyết tâm, cô bé quay đầu đi đến căn phòng phía sau phòng chính: "Bà..."

Bà Chu mắt không nhìn thấy, hằng năm nằm ở trong phòng nhỏ, ngày thường con dâu về bận rộn xong sẽ trở về chăm sóc.

Sau khi Chu Tiểu Thúy giải thích ngắn gọn tình hình, giọng nói yếu ớt và đầy thăng trầm của bà Chu nhanh chóng vang lên: “Sợ là có gì cần trợ giúp, cháu ra hỏi xem, có thể giúp thì giúp, không được thì quay lại đây nói bà."

"Vâng!"

Tư Ninh Ninh đợi ngoài cửa một hồi, tưởng không có ai ở nhà, định rời đi, lại nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, tầm bảy tám tuổi chạy ra: "Chị, chị có chuyện gì?"

Cô gái nhỏ cau mày, ánh mắt cảnh giác và tò mò.

Tư Ninh Ninh lông mày giật giật, cô giơ tay ra hiệu mỉm cười, nhấc cái xô lên lắc lư: "Chị nghe Tam Nha nói nhà em có giếng, muốn tới lấy một thùng nước, có được không?"

Giếng nước ở trong sân, vừa rồi Tư Ninh Ninh đã nhìn thấy nó.

Điều này cũng không có gì quá đáng, Chu Tiểu Thúy không chút do dự mở cửa.

Sau khi Tư Ninh Ninh nhấn lấy nước, cô đứng cách đó vài bước quan sát.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh động tác trì độn, cả nửa ngày nước cũng không lên, Chu Tiểu Thúy không nhịn được tiến lên từ trong cái nắp gỗ lấy ra một cái gáo nước, đổ nước vào, Tư Ninh Ninh tiếp tục nhấn cái tay quay vài lần thì thực mau nước được bơm lên trên.

Chu Tiểu Thúy lùi lại mấy bước, phồng cái miệng nhỏ: "Giếng nước dùng áp lực nước thì nước mới bơm lên."

“Thì ra là như vậy.” Tư Ninh Ninh mím môi cười dịu dàng hơn: “Cám ơn em nha.”

Tư Ninh Ninh rất ưa nhìn, mặc dù chất liệu và kiểu dáng quần áo thông thường nhưng đều được giữ sạch sẽ, Chu Tiểu Thúy có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa cô bé và Tư Ninh Ninh.

Bất quá Chu Tiểu Thúy còn quá bé, vẫn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa người nông thôn và người thành thị là gì, chỉ là nghe mẹ nói: "Người thành phố thích thể diện, không muốn tiếp xúc với người trong thôn" thì từ câu này phân tích cô bé không cảm nhận được cảm giác này từ Tư Ninh Ninh.

Thanh niên trí thức này không chỉ ưa nhìn, nói chuyện dễ nghe mà còn ôn nhu, thật là dễ ở chung.

Chu Tiểu Thúy do dự một chút, cuối cùng mím môi cười lắc đầu, đại ý là không cần cảm ơn.

Tư Ninh Ninh hứng đầy một xô nước, mỉm cười và vẫy tay với Chu Tiểu Thúy trước khi rời đi, người cẩn thận tới gần trước mặt, giống như đối đãi với Tam Nha, Hòa Cốc, lấy kẹo ra đưa sang.

“Không, em không muốn.” Chu Tiểu Thúy lùi lại từ chối, gương mặt nhỏ đanh lại cực nghiêm túc.

“Cầm lấy đi.” Tư Ninh Ninh mỉm cười chỉ vào cái thùng một lần nữa: “Chị phụ trách chuồng heo ở phía sau. Nếu có thể, khả năng ngày mai, ngày mốt, về sau chị đều lại đây múc nước... Quấy rầy em rồi, nên kẹo này em cầm ăn nha, được không?"

Lấy nước không phải là một vấn đề lớn. Một số người trong đội nhà không có giếng cũng sang hàng xóm nhà nào có giếng gánh về dùng. Chu Tiểu Thúy do dự nhận lấy kẹo, Tư Ninh Ninh vừa rời đi thì đem người gọi lại: "Chị, chị cờ một chút."

Tư Ninh Ninh dừng lại, Châu Tiểu Thúy bỏ đường vào túi, quay nhanh xuống giếng, ngắt lấy hai quả quýt trên cây đưa cho Tư Ninh Ninh: "Mẹ em không cho em lấy đồ của người khác làm gì, quýt này cho chị."

Vẻ mặt cương nghị và bướng bỉnh của cô gái nhỏ, chọc Tư Ninh Ninh cười: “Làm sao có chuyện này được chứ?” Nghẹn ở cổ họng, cô mỉm cười bất lực, nhặt hai quả quýt xanh như quả bơ lên: “Vậy thì chị cần phải cảm ơn em rồi, cho hỏi tiểu đồng chí này tên là gì?"

"Chu, em tên là Chu Tiểu Thúy."

“Được rồi, đồng chí Chu Tiểu Thúy.” Tư Ninh Ninh cười nhẹ đưa nắm đấm lên môi, một lúc sau mới vẫy tay chào, “Vậy thì đồng chí Chu Tiểu Thúy, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

"Vâng!"

Những đứa trẻ trong đội sản xuất thường được gọi là "con bé" và "thẳng bé", không có ai lại gọi những đứa trẻ choai choai này là "đồng chí" cả.

Chu Tiểu Thúy ôm mặt cười mấy tiếng, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Cô bé hẳn là đứa nhỏ đầu tiên ở đội sản xuất ba được gọi là tiểu đồng chí đó!

Nghĩ đến đó, Chu Tiểu Thúy lại liếc nhìn về phía con hẻm, nữ thanh niên trí thức đã đi vào trong góc, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

Chu Tiểu Thúy đứng ở cổng sân nhìn vọng thêm một lát rồi xoay người nhảy chân sáo vào trong sân.

Bên kia, Tư Ninh Ninh mang nước trở lại chuồng heo, lấy một ít cỏ heo trong không gian, đem tới góc để mấy đầu heo an ổn mà ăn trong góc đi, đừng có mà quấy rối cô.

Cô biến ra cái cuốc, moi hết phân, rau thối đồ ăn thừa trong các góc đẩy thật mạnh ra mương, cuối cùng dùng chổi cào ra sức quét.

Mặc dù chuồng lợn được làm bằng bùn, nhưng nó rất rắn chắc, tính kết dính của nó có thể so sánh với xi măng, khi Tư Ninh Ninh cạo sạch bùn đất, chỉ trôi đi chút bùn đất.

Sau khi cọ xát dùng nước rửa trôi, những lớp nước đen có cặn chảy xuống mương, do có quá nhiều chất thải nên mương không thể chảy được, bị tắt.

Tư Ninh Ninh phát hiện ra tình hình sau khi dội hết một xô nước, mím môi quan sát chung quanh, không có người cô xách thùng nước biến vào không gian, cái thùng nước dính ít đất, bùn, phân heo, Tư Ninh Ninh bỏ cuộc không vào nhà, ở chỗ con suối bên ruộng rau hứng đầy một xô nước, lắc mình ra khỏi không gian.

Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, các chất cặn bã tích tụ trong mương cuối cùng cũng được thông suốt, nước đã cuốn trôi theo dòng chảy về bể chứa phân.

Bình Luận (0)
Comment