Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 145 - Chương 145: Buổi Chiều Nhàn Hạ

Chương 145: Buổi Chiều Nhàn Hạ Chương 145: Buổi Chiều Nhàn Hạ

Editor: Hye Jin

Không gian cô có nước, sở dĩ Tư Ninh Ninh đến Chu gia hết sức khua chiêng múa chống chính là suy xét tình huống phát sinh.

Về sau có người hỏi chuyện thì, nhà họ Chu, hay Chu Tiểu Thúy sẽ là "nhân chứng" của cô.

Tư Ninh Ninh cẩn thận rửa sạch chuồng lợn nhiều lần, trong khoảng thời gian này, mấy đầu heo bị cô dụ ăn cỏ tới quấy rối, bị cô đẩy sang một bên.

Sau khi tất cả các ngóc ngách của chuồng lợn được dọn dẹp sạch sẽ, Tư Ninh Ninh chuyển sự chú ý của mình sang một vài con lợn.

Mấy đầu heo này không chỉ xấu xí, mà da trắng hồng nguyên bản, bẩn thỉu đến mức trực tiếp biến đổi nòi giống, còn ghê hơn hóa trang halloween nữa.

Tư Ninh Ninh đổ nước tắm cho mấy con heo, trời nóng, tưới nước còn có thể hạ nhiệt độ, mấy đầu heo còn tính là phối hợp, sau đó cô dùng cái chổi, cọ cọ lên người, cả một đám "ụt a ụt ịt" nhảy nhót lung tung.... Xong xuôi làm Tư Ninh Ninh một thân mồ hôi hôi ơi là hôi, mệt đi nửa cái mạng.

Nhưng đây chỉ là thu dọn sạch sẽ heo cùng chuồng heo mà thôi, Tư Ninh Ninh còn có những việc khác cần xử lý.

Đem thùng buộc chặt trong không gian, Tư Ninh Ninh quay ra khỏi chuồng heo, đi thẳng vào bể tự hoại.

Bài toán phân lợn làm đau đầu bấy lâu nay cuối cùng cũng đã có cách giải quyết.

Tư Ninh Ninh ra vào không gian bảy hoặc tám lần, đeo khẩu trang và găng tay cao su, rồi vận chuyển từng thùng thùng rác vận chuyển ra ngoài, mới đưa được phân heo tích góp mấy ngày nay đẩy vào mương cho nó chảy xuống hố phân.

Không phải trong không gian không có thùng rác lớn, mà là bể phốt được đậy rất chặt, nếu cô mở ra, mùi hôi thì khỏi phải nói, bay tán loạn khắp nơi, người khác nhất định sẽ phát hiện ra dấu vết bị động.

Vì vậy, cô chỉ có thể dựa vào “con mương” để đẩy phân lợn xuống bể phân.

Để xóa dấu vết, Tư Ninh Ninh xả hơn nửa thùng nước mới chịu thua, bận bịu thế này, không biết trên người cô có mùi phân lợn hay không, mùi chua chắc chắn có.

Thấy còn sớm, còn chưa tới giờ tan làm sẽ không có ai tới đây, Tư Ninh Ninh nhìn quanh, kiếm một điểm mù rồi lách người vào trong không gian.

Dì cả chưa đi, không nên tắm bồn, Tư Ninh ninh tắm bằng vòi sen, đắp mặt nạ rồi nằm nhàn nhã trên sô pha bên ngoài biệt thự.

Mấy ngày sau đều là như thế.

Và điều đáng nói nhất là Triệu Hoành Binh làm việc rất hiệu quả, như lời ông ấy đã nói, ngày Ngô Dũng dọn vào nhà ông ấy là ông ấy đi đại đội, qua hai ngày đại đội trưởng La Quốc Khánh đã đích thân đến đưa Ngô Dũng đi.

Tổng cộng có tám thanh niên trí thưucs trong đội sản xuất, đột nhiên thiếu một thanh niên, nhóm thanh niên trí thức thì biết tiền căn hậu quả, nhưng xã viên không hề biết tại sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm xã viên nghị luận sôi nổi, truyền thuyết xôn xao.

Một số người cho rằng Ngô Dũng đã gây chuyện, còn có người suy đoán Ngô Dũng địa vị lớn, trên nhà lấy quan hệ đem hắn trở về, vân vân.

Cách nói không đồng nhất, có đôi khi thanh niên trí thức đi làm, đi trên sườn núi thì bị xã viên chặn lại, hỏi han tình hình như thế nào?

Những thanh niên trí thức thức đã sớm trao đổi từ lâu, việc liên quan đến Ngô Dũng một mực trả lời không rõ ràng.

Dần dà theo thời gian, vấn đề này cũng chìm xuống, mùa màn bận rộn, từ nay về sau không còn người hỏi thăm về nó nữa.

Việc phân chia gia vị hàng tháng ban đầu được chia thành nhóm Ngô Dũng và Lý Lăng Nguyên, sau khi Ngô Dũng rời đi, đổi thành Lý Lăng Nguyên cùng Tống Thư Hãn một tổ. Có thể nói, sự ra đi của Ngô Dũng cũng không gây ra bao lớn thay đổi trong cuộc sống thanh niên trí thức.

Nếu thực sự nói về biến hóa, thay đổi thì duy nhất là Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh đến chuồng lợn mỗi ngày hai lần vào buổi sáng và buổi chiều, công việc của cô thuộc về loại thanh nhàn nhất.

Những thanh niên trí thức khác phải ra đồng để thu hoạch lúa, không thì gấp gáp thu hoạch bông, các loại cây công nghiệp khác, lượng công việc thập phần vất vả.

Tư Ninh Ninh không nhìn không xem, chủ động ôm đồm công việc cơm ăn ngày ba bữa của thanh niên trí thức, ngoài cái này ra cô không nhúng tay vào bất cứ sự tình gì nữa.

Cô không muốn lại trải qua một hồi, cô hảo tâm trợ giúp lại bị người nghi ngờ, thậm chí nhục nhã.

Mâu thuẫn cùng nội tâm va chạm với nhau, có thể là mỗi việc làm sau này Tư Ninh Ninh sẽ làm, nhưng không là quá nhiều, đúng bổn phận của chính mình, mọi người nhận ra Tư Ninh Ninh cố tình xa sách.

Trên mặt ai cũng không lộ ra bất cứ cái gì, kỳ thật trong lòng đều biết đều hiểu, chỉ là mỗi ngày gánh trên vai công việc đồng áng vất vả, hơn nữa cũng không biết hóa giải cái khoảng cách này thế nào, cho nên ai nấy đều lựa chọn xem như "không biết".

Dần dà, căn nhà thanh niên trí thức bầu không khí càng trở nên xa lạ, nhưng không kéo dài được bao lâu.

Bước ngoặt của sự việc xảy ra vào một buổi chiều êm đềm, gió nhẹ thổi du dương, hầu hết thanh niên trí thức đều đang nghỉ ngơi, chỉ có Tư Ninh Ninh là không ngủ. Cô đang ngồi xổm ở góc trồng rau, hai tay nhỏ nhổ cỏ thoăng thoắt.

"Này! Bận rộn gì thế, thanh niên trí thức Tư."

Là Trần Liên Mễ đến thăm.

Bà xách ấm trà bằng tay trái, mép giỏ đan bằng tre quải trên vai, còn mang theo một cái khay bên hông.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh nhìn sang, Trần Liên Mễ cười cười: "Các cháu bên này không có ấm nước phải không? Sáng nay thím thu dọn đồ tìm ra được một cái, hơi cũ chút cháu đừng chê."

Vừa nói, Trần Liên Mễ vừa nâng chiếc bình trà có cái vòi ra, giơ giơ về hướng Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh phủi phủi tay, đội cái mũ rơm lên đầu rồi nhanh chóng đứng dậy nhận lấy: "Cám ơn thím, khoảng thời gian trước thời tiết nóng nên, mọi người còn đang bàn bạc bỏ tiền mua cái này nữa, mà vội quá không giải quyết được gì.

Cái ấm nước màu xám bạc, làm bằng nhôm, bám nhiều bụi, vảy chè, có những vết xước, hẳn là do dùng sức rửa sạch qua, mà lại không rửa được.

Tay nắm của cái ấm cũng đã hư, giờ thay bằng hai sợi dây sắt xoắn, có lẽ sợ làm thương tay nên còn quấn vải vụn tỉ mỉ hơn, xem dấu vết là mới quấn lên.

Tư Ninh Ninh nhìn kỹ đến mấy lần, liền thấy cái quai cầm là dấu vết mới, còn có dấu vết kìm, chút rỉ sắt cũng không có.

Nhìn vậy thôi là biết ấm trà này được người ta sửa mới lại.

Qua một lúc, cô khẽ thở dài, giọng điệu mang theo ít nhiều xúc động: "Cảm ơn thím, ngày thường ít nhiều là thím cùng đội trưởng chiếu cố, bằng không có thời điểm thật cháu không biết làm sao mới tốt nữa."

"Con bé này mới bao tuổi mà như ông cụ non vậy."

Trần Liên Mễ cười, đẩy cái khay bên hông đưa qua cho Tư Ninh Ninh: "Công xã phát phúc lợi, cán bộ mỗi nhà được chút ngó sen, con trai thím không có nhà, ngó sen cũng không đưa sang đó được, thím mang đến cho cháu nếm thử."

Nói xong nhướng mày oán trách: "Đứng hồi lâu, còn không mang cái ghế ra đây cho thím ngồi."

"Vâng."

Tư Ninh Ninh nghẹn đỏ bừng, vội vàng vào nhà bỏ ấm trà xuống, đem hai cái ghế gấp ra cửa cô với Trần Liên Mễ mỗi người một cái.

Phòng bếp trong cùng không có cửa sau nhưng cửa sổ rộng mở, rừng tre sau nhà xào xạc xào xạc, gió thổi qua sảnh mát rượi dễ chịu.

Cái khay của Trần Liên Mễ có năm củ sen, thêm vài quả cà chua đã được rửa sạch.

Trước đây, Tư Ninh Ninh không hiểu, thỉnh thoảng khi đọc sách người ta hay so sánh củ sen với cánh tay của trẻ con, giờ thấy rõ củ sen cô đã hiểu rồi.

Củ sen mùa này chưa cô đặc bột củ sen, khác hẳn củ sen cuối thu đầu đông, toàn thân căng mọng, trắng nõn, mềm mại đúng là y như cánh tay trẻ con, trắng hồng, nõn nà.

Càng nghĩ càng thấy hình dung này vô cùng chuẩn xác.

Thấy cô đang nhìn chằm chằm vào củ sen, Trần Liên Mễ liếc nhìn một chút, chọn một trong đó đưa cho Tư Ninh Ninh: "Nếm thử đi."

"A? Thím, cái này...

"Củ sen mùa này ăn sống cũng rất ngon, còn lại trong khay để tối thím xào rau, cái này là thím dành riêng cho cháu."

Tư Ninh Ninh hơi xấu hổ, vẫn đưa tay nhận lấy.

Nghe thấy Trần Liên Mễ nói nó có thể ăn sống, Tư Ninh Ninh cũng không gọt vỏ, cái miệng nhỏ cắn một cái, vị ngọt ập vào trong khoang miệng.

Hai mắt sáng ngời: "Thật giòn ngọt, không giống củ sen chút nào, giống như ăn trái cây!"

Nói xong lại cắn thêm một ngụm, miếng thứ hai còn lớn hơn miếng đầu tiên nhiều."

“Củ sen non ăn sống là ngon nhất, còn củ sen già hầm canh mới ngon. Trong thành có cái này không?"

"Dạ có bán, không cần phiếu nhưng mà không ngon bằng cái này á thím."

“Củ sen vào mùa đông có tinh bột, nấu canh ăn thì được, ăn sống mùi vị không ngon. Mùa đông củ sen không rửa sạch bùn đất được, rửa sạch sẽ bị thối rữa, cho nên mùi bùn đất nó ám vào."

"À thì ra là đạo lý này."

Rừng tre đung đưa qua lại, ô ngói gạch đỏ trước cửa gỗ, một người phụ nữ trung niên ngồi cùng một thiếu nữ ngây thơ duyên dáng.

Thỉnh thoảng, cô gái cúi đầu cắn một miếng củ sen trắng nõn, đến khi ăn được một đoạn củ sen, còn không thèm giữ hình tượng ợ một cái. Tiếng "ăn no" còn chưa nói ra được thì người phụ nữ trung niên đã đưa hai quả cà chua sang...."

Tư Ninh Ninh vội xua tay: "Thím ơi, ăn không vô rồi, cháu no quá rồi."

Tư Ninh Ninh quá ngượng ngùng.

Trần Liên Mễ rất hay đưa rau củ theo mùa sang, nhưng hình như có vẻ số lần tăng lên rất nhiều, đủ để cô mở bếp nhỏ luôn rồi.

Tuy là phần nhỏ cho cô, phần to để cho mọi người, những người khác không có được sự chiếu cố có một không hai này đâu.

"Ăn không vô cùng cầm đi, cô gái tốt vậy ăn cứ như mèo ăn thế."

Trần Liên Mễ đem cà chua nhét vào trong ngực Tư Ninh Ninh: "Đồ vật là thím mang tới, cái này là thím cho cháu, người khác đều có phần, có ai dám nghị luận lung tung."

Trần Liên mễ ra vẻ trừng mắt, Tư Ninh Ninh đành phải nhận lấy.

Bình Luận (0)
Comment