Editor: Hye Jin
Hai khu nhà lần lượt vang lên những cuộc trò chuyện mông lung, đánh giá sắp tới giờ đi làm, Trần Liên Mễ bảo Tư Ninh Ninh cầm lấy cà chua, củ sen, đứng ở cửa nói thêm vào câu lúc này mới dẹp đường về nhà.
Tư Ninh Ninh nhét hai quả cà chua vào túi, đi vào nhà cất đồ thì đụng phải Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt cùng đi ra khỏi nhà.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt gương mặt còn dấu vết ngái ngủ: "Tư Ninh Ninh, nấu cơm tối nay có thể đốt một ít củi được không? Tớ muốn lấy một ít than củi thử làm nhang muỗi, đến lúc đó cậu xem giúp tớ được không?"
Không biết là do chưa tỉnh ngủ hay sao, thanh âm nghe có chút khàn khàn.
Giữ lại than rất dễ dàng, Tư Ninh Ninh gật đầu đồng ý không chút do dự.
Ở một bên, Tống Tiểu Vân chú ý tới cái chậu gỗ trong tay Tư Ninh Ninh, cười nói: "Ninh Ninh, thím Trần lại mang thứ gì đến đấy?"
"Nói là con trai không có nhà, sợ để lâu hư nên đến đây cho chúng ta."
Từ Thục Hoa, xỏ giày bước ra sau cùng cũng cười khan: "Đội trưởng trượng nghĩa, thím Trần cũng tốt ngày thường thường xuyên chiếu cố chúng ta, về sau cũng ta làm việc tích cực hơn chút! Tranh thủ có thể tranh đội sản xuất tiên tiến, đem cái đại đội Chu Cương gì đó vứt đi ra tám con số."
“Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng hôm nay trời nóng quá.” Tưởng Nguyệt bĩu môi: “Buổi sáng cắt hạt kê không có hột nước, cổ họng muốn bốc khói rồi."
Tư Ninh Ninh tâm trí chuyển động, có lẽ cô đã hiểu giọng nói khàn khàn của Tưởng Nguyệt là từ đâu tới.
Tư Ninh Ninh đem cái thúng củ sen và cà chua trở lại phòng bếp, cô do dự có nên trở lại phòng chính hay không, chỉ một thoáng do dự, cô đi về phòng chính.
"Nếu có cốc thì các cậu hãy mang theo. Dì Liên Mễ vừa mang một ấm trà cũ đến nói là cho chúng ta mượn dùng..."
Tư Ninh Ninh cô không nên vì một Ngô Dũng mà phủ quyết toàn bộ mọi người.
Những người này có thể chưa bao giờ giúp đỡ cô nhưng đều khá thân thiện, hiểu được chia sẻ.
"Sau này không bận tớ sẽ mang nước cho các cậu."
Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt sững sờ một lúc: "Ninh Ninh/ Tư Ninh Ninh cảm ơn cậu."
Chỉ có Tống Tiểu Vân chớp mắt hỏi: "Nam thanh niên trí thức thì sao?"
Tưởng Nguyệt kỳ lạ nhìn Tống Tiểu Vân, không nói lời nào, Từ Thục Hoa đáp: "Chúng ta thanh niên trí thức là một đoàn thể nhỏ, loại chuyện này chẳng phân biệt nam nữ, Ninh Ninh đưa nước khẳng định là đưa cho mọi người, chẳng lẽ đối đãi khác nhau à?"
Từ Thục Hoa vừa nói, cô vừa nhoẻn miệng cười với Tư Ninh Ninh: "Đúng không Ninh Ninh!"
Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu, chính là đạo lý này.
Tống Tiểu Vân cau mày, nhanh chóng giải thích: "Ý tớ không phải... Ý tớ là, nếu chúng ta đã xác định xong rồi, chúng ta nên nói chuyện với nam thanh niên trí thức một tiếng không? Nhắc nhở bọn họ mang theo..."
Tống Tiểu Vân chưa kịp nói xong, Tưởng Nguyệt đã đi ra khỏi phòng chính, đứng trước cổng, hai tay chống nạnh hét lớn: "Lý Lăng Nguyên, buổi chiều đi làm thì mang theo ly nước, không ly mang theo hộp cơm, chúng tớ bên này có ấm nước, quay đầu Ninh Ninh mang nước cho chúng ta."
Trong nhà của nam thanh niên trí thức ở đằng kia, tay Mạc Bắc trong lúc lật giở quyển sách quý màu đỏ dừng lại một lúc, Lý Lăng Nguyên đã bật dậy xuống giường, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ cao giọng nói: "Ồ! Biết rồi nha! Thay chúng tớ cảm ơn thanh niên trí thức Tư."
Tưởng Nguyệt không có trả lời nửa, xoay người chạy tới Từ Thục Hoa trong phòng nói: "Đi thôi, bắt đầu làm việc rồi, muộn á."
"Được rồi!” Từ Thục Hoa vội vàng trở về phòng lấy cái ly ở chỗ đánh răng: "Ninh Ninh, chúng tớ đi trước nha.”
Đi tới cửa vài bước, thấy Tống Tiểu Vân mím môi không nhúc nhích hồi lâu, Từ Thục Hoa nắm lấy cổ tay: "Đi thôi, Tiểu Vân, bây giờ mùa màng bận rộn, đến muộn coi chừng bị mắng."
Các nữ thanh niên trí thức thức rời đi, các nam thanh niên trí thức thức cũng lần lượt đi qua cửa, trong bếp không có nhiều củi, Tư Ninh Ninh tính toán đi tới cửa bậc thang ôm chút củi vào nhà, vừa mới ngồi xổm xuống thình lình trước mắt tối sầm lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Mạc Bắc.
...
Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, liếc nhìn chiếc túi vải mà Mạc Bắc đang mang, chính là chiếc túi mà Mạc Bắc mua gạo chỗ cô hồi chợ đen hồi lâu.
Bọn họ có ước định, cho nên Tư Ninh Ninh hiểu ý của Mạc Bắc.
Cô đặt củi xuống, cầm lấy bao gạo: "Hôm nay hay ngày mai?"
“Đều được.” Mạc Bắc nhẹ giọng giải thích thêm: “Đây là năm cân. Ăn xong rồi nói cho tớ."
Điều này có nghĩa là gạo được đặt ở chỗ Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh do dự một chút, nghĩ đến tính nết của Mạc Bắc cũng không quá rối rắm: "Được thôi."
Cô đứng dậy định đem gạo bỏ vào rương mây dưới giường khóa kỹ lại, vẫn thấy Mạc Bắc đứng ở đó nhìn cô, không hề có ý đi làm.
Lông mày Tư Ninh Ninh nhăn lại, đôi mắt trong veo quét về phía bên cổng một chút mới nghiêng đầu nhìn Mạc Bắc: "Bọn họ đều đi rồi, sao cậu không đi?"
Yết hầu Mạc Bắc trượt lên trượt xuống, nhìn theo Tư Ninh Ninh, lời định nói đến miệng: "Đi ngay" thì lại phát ra "Tớ chân dài đi mau."
"Ha ha"
Lời nói của cậu ấy quá khác biệt so với trước đây làm cho Tư Ninh Ninh bật cười.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt nai cong cong nheo lại thành nếp gấp nhỏ, nốt ruồi ở khóe mắt khẽ run, đôi môi nhợt nhạt nhếch lên lộ ra hàm răng, nụ cười tươi rói, thực là khá thoải mái.
Đôi lông mày của Mạc Bắc, gần đây đã nhăn lại một nửa, nhẹ nhàng kéo dài ra. Bất chợt ngay trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ nụ cười xinh đẹp của cô gái trước mặt, Mạc Bắc cảm thấy như thể hắn đã nhận ra điều gì đó.
Khóe môi Mạc Bắc cong lên thành một vòng cung nhẹ, âm thanh thanh lãnh "đi đây", bước đi không hề quay đầu lại.
Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu bật cười.
Xuống nông thôn một thời gian dài rồi, đại thiếu gia Mạc cũng đã học được cách nói giỡn.
Thật khó để nói nó đã thay đổi bao nhiêu, khẳng định là trưởng thành hơn nhiều.
Tư Ninh Ninh vận chuyển củi vào bếp hai lần, rửa sạch ấm đun nước mà Trần Liên Mễ mang qua, dùng xơ mướp chà rửa nhiều lần trước khi mang vào nhà.
Sau bếp có nước nóng đun sôi trong nồi, Tư Ninh Ninh đổ đầy cái ấm nước, xách cái ấm nước theo vào không gian.
Rửa sạch mấy quả cam mà Chu Tiểu Thúy đã cho hôm trước, không gọt vỏ, chọn lấy một quả, dùng dao cắt đôi, cắt nhỏ cho vào ấm trà, thêm hai muỗng đường trắng, lại bỏ thêm vài lá bạc hà, dùng đũa khuấy khuấy.
Sau đó, mở tủ lạnh ra, lấy toàn bộ nước trong tủ lạnh ra, cả cái ngăn vách ở giữa cho cái ấm vào ướp lạnh.
Vội xong này nọ, Tư Ninh Ninh bắt đầu làm phần nước cho bản thân mình, dì cả đã qua rồi, không cần phải để ý không uống lạnh nữa.
Quy trình y hệt nhau, bất đồng chính là cô dùng nước khoáng đóng chai, cho vào ấm nước quân dụng.
Lúc trước tưởng mạt thế đến, thu thập vật tư chỉ suy xét: "Mang theo cho tiện", mua nước là nước đóng chai, nếu là nhà dùng thì mấy thùng bự bự càng thích hợp hơn một ít.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Thời gian đầu, cô thu thập vật dụng để đối phó với những tình huống có thể xảy ra trong ngày tận thế, bây giờ quay trở lại những năm 1970, hầu hết những thứ cô thu thập được, ngoại trừ thực phẩm và vải vóc, hiện tại đều vô dụng.
Nói cách khác, ở cái niên đại này căn bản không thể tiêu hao hết được.
Đương nhiên có thể nghĩ cách ra tay, nhưng là khối lượng hàng hóa có thể làm cho cô giàu có lên, nhưng có một mức độ nhất định làm nhiễu loạn trật tự thế giới này.
Quên nó đi ... vẫn còn quá xa.
... Vẫn là sống tốt cho hiện tại trước!
Nhét hai lá bạc hà vào trong chai nước quân dụng, Tư Ninh Ninh vặn chặt nắp chai đi ra khỏi gian, đóng chặt cửa thanh niên trí thức, xoay người đi đến chuồng heo bên kia.
Chuồng heo bên kia rất mát, Tư Ninh Ninh đang làm việc ở đó. Hòa Cốc, Tam Nha và Chu Tiểu Thúy thường đến đó chơi. Các trò chơi mà bọn nhỏ thường chơi bao gồm bắt đá, mặt rỗ đòn gánh.
Bắt đá nói cho dễ hiểu là lấy 5 viên đá tròn nhỏ, hoặc là bội số của 5, chỉ cần cầm hết vào tay được là được.
Đầu tiên cầm, sau đó ném hứng bằng mu bàn tay, bắt lấy rồi ném hứng bằng lòng bàn tay, thường thì những viên đá rơi vào lòng bàn tay thường là 1-3 viên, mỗi lần rơi xuống mặt đất theo quy tắc: 1 ăn 3, 2 ăn 2, hoặc 3 ăn 2.
Mà "ăn" cũng có quy luật, không phải là nhặc đá lên là xong chuyện, mà là khi ném hòn đá trong lòng bàn tay thì nhanh tay nắm lấy hòn đá dưới đất, rồi bắt lấy hòn đá đã ném trước đó. Nếu đá rơi xuống đất hoặc là đụng những viên đá khác đều tính thua.
Khi Tư Ninh Ninh nhàn rỗi cũng tham gia náo nhiệt với bọn nhỏ, mà cô thua thảm nhất còn không nói, tay phải chơi xong còn bị gai đâm mài ra bọt nước, thành ra không thích chơi lắm.
Nhưng mà mặt rỗ đòn gánh là trò chơi Tư Ninh Ninh đã thành thạo đến xuất quỷ nhập thần, có thể thắng được mấy đầu củ cải này.
Trò chơi này dùng cành liễu làm thành từng cây ngắn độ dài tương đồng nhau.
Cành liễu được tỉa tót, dùng dao khắc trên mặt điểm số khác nhau. Một số để hai đầu đen, phần giữa rọc lõi ra màu trắng. Một số thì chia cành liễu thành 5 đoạn, tạo hình thành đen trắng đen trắng đen.
"Mặt rỗ đòn gánh" tổng cộng có 8 loại hoa văn, mỗi loại như quân cờ gồm 4 quân, 8 loại, tổng cộng 32.
Cách chơi là giữ chặt 32 thanh gỗ nhỏ, đặt ở trên một mặt phẳng bất kỳ, nhanh chóng buông tay ra để 32 thanh gỗ tự mình trải ra sàn, rồi sau đó không được kinh động không được đụng các cây gỗ khác, ai lấy ra được nhiều gậy gỗ nhất thì người đó thắng.
Thực sự có một phiên bản nâng cấp của trò chơi sau này, nhưng khá là rắc rối, Tư Ninh Ninh không nhớ rõ ràng.
Do đó, cứ hết hiệp 1 thì trò chơi được khởi động lại.