Editor: Hye Jin
Hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, khi Tư Ninh Ninh đến chuồng heo thì mấy cái đầu củ cải đã sớm ở nơi đó nhón chân mong chờ.
Mặt đất râm mát tiếp giáp với bức tường đầu ngõ phía nam của chuồng heo, bụi trên mặt đất đã được quét sạch, còn có mấy viên đá nhẵn nhụi ở đó.
Lúc này, mấy đầu củ cải ngồi trên tảng đá chơi "mặt rỗ đòn gánh", nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân thì quay đầu lại.
Thấy rõ người đi tới, vui vẻ đứng dậy: "Chị thanh niên trí thức."
"Chị thanh niên trí thức."
Mấy cái củ cải nhỏ tranh nhau nói: “Chúng em còn tưởng chị một lát nữa mới đến, bọn em đã chơi trước rồi, đợi chị cùng nhau chơi nữa á.”
Có một đầu củ cải ngoại lệ.
Đứng ở cuối cùng không lên tiếng là Hòa Cốc, đặc biệt rõ ràng.
Hòa Cốc trong khoảng thời gian này thường chạy đến chuồng heo, nhưng thằng bé không bao giờ tham gia vào các trò chơi của mấy củ cải kia, thông thường đều là tìm cái góc để ngồi, nếu không chuyên chú nhìn Tư Ninh Ninh bận việc, nếu không thì im lặng xem mấy cái củ cải khác chơi đùa.
Chưa bao giờ có ý tứ tham dự vào cuộc vui.
Có thể đó là lý do về tính cách, hoặc có thể là do khiếm khuyết tâm lý, nói một cách dễ hiểu, Hòa Cốc bé nhỏ tội nghiệp đã thành công đánh trúng sự yếu mềm trong tim Tư Ninh Ninh.
Cũng bởi vây, Tư Ninh Ninh đối với Hòa Cốc chú ý hơn nhiều hơn mấy đứa nhỏ khác nhiều.
“Các em chơi trước đi, chị phải dọn dẹp chuồng heo trước.... Xong việc rồi mà có thời gian sẽ cùng các em chơi." Tư Ninh Ninh nở một nụ cười trầm lặng, xoa xoa đầu mấy củ cải nhỏ, đi ngang qua Hòa Cốc cũng thuận thế sờ sờ đầu Hòa Cốc.
Hòa Cốc khó chịu vặn vẹo cổ, phồng phồng miệng, mở to hai mắt nhìn theo động tác của Tư Ninh Ninh.
Đám nhỏ nhao nhao tiếp tục trò chơi. Hòa Cốc thấy Tư Ninh Ninh đến chuồng heo thì đi theo sát sau lưng nhìn.
"Bên này hôi vậy còn thò qua đây là gì? Em qua đó chơi với mọi người đi."
Hòa Cốc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến trơ xương, làm cho đôi mắt to cực kỳ: "Chị quét tước thật sạch sẽ, không có mùi."
Đúng rồi.
Tư Ninh Ninh đã dọn chuồng lợn rất sạch sẽ.
Thường khi bọn trẻ ở đây, Tư Ninh Ninh sẽ giả vờ đến nhà Chu Tiểu Thúy để lấy một thùng nước để cọ cọ mặt đất,
Khi bọn trẻ không có ở đây, cô ra ra vào vào không gian đến khoảng 7,8 lần.
Đầu tiên là quét, nếu không phải là mấy đầu heo vừa ăn vừa xả ra lại thì toàn bộ chuồng heo thật sự bị Tư Ninh Ninh dọn đến không nhiễm một hạt bụi.
Bất quá cũng phải nói vì cô quét tước cẩn thận, chuồng heo bên này đã không còn mùi, duy nhất có thể ngửi được mùi đó là mỗi sáng sớm các gia đình mang đồ ăn thừa đến. Xuân, Thu, Đông chắc còn đỡ đôi chút, mùa hạ nóng nực, buổi sáng mang đồ ăn thừa đến cơ bản giữa trưa là có mùi hôi rồi.
Tư Ninh Ninh muốn gục ngã, nhưng hiện thực không cho phép. Muốn khóc tiếng mán luôn.
Người thì ghét bỏ đồ ăn thừa hôi, khó chịu, mấy cái đầu heo thì lại thích vô cùng.
Tư Ninh Ninh bất lực thở dài và vô tình liếc thấy đôi môi hơi nứt nẻ của Hòa Cốc.
Bất giác lông mày nhíu nhíu, buông cái chổi để nó tựa vào cái chuồng heo bên cạnh, động tác nhanh nhẹn tháo cái bình nước quân dụng đưa sang: "Khát sao? Uống nước đi nè?"
Hòa Cốc bản năng muốn tiếp, bàn tay đưa ra giữa không trung rồi do dự thu tay lại.
Tay cứ đưa ra giữa không trung, ngập ngừng nhìn rồi liếc qua liếc lại mấy lần, cuối cùng mặt nhỏ nhăn nhó lắc đầu.
Tư Ninh Ninh nhướng mày, cố ý đanh mặt hỏi: "Như thế nào? Chị làm việc ở đây, trong chuồng heo, hiện tại em cảm thấy bẩn rồi hả?"
“Không, không phải.” Hòa Cốc lắc đầu nhanh hơn, do dự mím chặt đôi môi nứt nẻ, xấu hổ nói: “Là em ...
Thằng bé còn chưa kịp nói câu "Tay em thật bẩn" thì trước tầm mắt đã nhìn thấy đôi tay xinh đẹp, trắng nõn đưa cái ấm nước sang.
Hòa Cốc ngơ ngác nhìn lên, cô gái trẻ đang đứng trước chuồng heo, xung quanh có mấy con heo đang đi tới đi lui, nhưng gương mặt tươi cười thật đẹp khiến người ta không thể làm ngơ.
“Cầm lấy, chị không chê cười em."
Dường như lo lắng đứa nhỏ không vặn được cái nắp, thậm chí cô còn giúp vặn ra rồi mới đưa sang.
Hòa Cốc hai tai đỏ bừng, cầm lấy cái ấm, thằng bé cầm trên tay xem xét, chủ nhân của cái bình nước quân dụng đã sớm khom người đi bận việc rồi.
Hòa Cốc nhìn Tư Ninh Ninh, sau đó nhìn cái ấm, cuối cùng cũng nhấc cái ấm lên, ngửa cổ lên uống hai ngụm.
Cái mùi vị, nó chua chua, có một chút ngọt và có một vị rất đặc biệt, ừm ... hơi lạ, không khó uống.
Ngược lại, nước trong ấm còn lạnh hơn nước vừa lấy ra khỏi giếng nữa. Thật ngon!
Vốn dĩ, bởi vì bị giọng nói liên tục bị gián đoạn bởi tiếng ồn ào của bạn bè chơi bên cạnh, thêm đám heo cứ ủn a ủn ỉn liên tục. Còn Tư Ninh Ninh phải bận việc không đi tới, chờ không được, Hòa Cốc rất cáu kỉnh, sau khi uống hai ngụm nước, trong lòng bình tĩnh trở lại.
Hòa Cốc bình tĩnh liếc nhìn Tam Nha ở phía sau, tay ôm cái bình nước y như ôm bảo bối, tay vịn cái hàng rào nhỏ giọng gọi: "Tư Ninh Ninh."
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu lên trừng mắt: "Gọi chị Ninh Ninh."
Hòa Cốc không sợ cô, vẫn bất chấp gọi "Tư Ninh Ninh, chị biết không? Hoắc Lãng là anh cả của em."
Tư Ninh Ninh dừng lại: "Cái gì?"
Hoắc Lãng là anh cả của Hòa Cốc?
Tư Ninh Ninh thực sự không biết chuyện này, cô chỉ biết rằng Hoắc Lãng có một cô em gái.
Cơ mà ... Sớm Mầm, Sớm Mầm, Hòa Cốc?
Tư Ninh Ninh từ tên gọi mà ra được một tia manh mối: "Mấy anh em em ở cùng nhau sao? Lúc trước chị đến Trần gia sao chưa bao giờ nhìn thấy em?"
Hòa Cốc há hốc miệng, không thể thốt nên lời.
Nó không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Tư Ninh Ninh đã đến Trần gia tận mấy lần, hoặc là nó ngủ trưa rồi hoặc là trốn tránh việc bị anh cả ép ăn cơm, đã sớm chạy đi mất.
Tư Ninh Ninh không bận tâm đến vấn đề này lắm, cô đang cầm chổi, dùng sức cọ cọ mặt đất, nghiêng nghiêng đầu hỏi vấn đề mà cô vẫn luôn tò mò bấy lâu nay: "Em cũng họ Trần hả? Em gái em cũng họ Trần? Vậy sao anh trai em lại họ Hoắc?"
Hòa Cốc đanh mặt lại, căng thẳng đáo: "Anh cả của em, anh cả của em…. không chừng là Trần Hoắc Lãng á."
Hòa Cốc thực ra cũng không biết, từ khi có ký ức, anh cả đã được gọi bằng tên này rồi, nó cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này cả.
“……” Tư Ninh Ninh nhất thời không nói nên lời, biết hỏi không ra cái gì rồi, liền nhịn không được bắt chuyện nói với Hòa Cốc thêm vài câu.
Sau đó kêu Chu Tiểu Thúy cùng về nhà với cô để lấy nước, Tư Ninh Ninh đem chuồng heo cọ rửa sạch sẽ rồi cầm lấy ấm nước trong tay Hòa Cốc.
Dặn dò mấy củ cải nhỏ mấy câu, dưới cái nắng gay gắt buổi trưa, cô ra đồng để mang nước cho những thanh niên trí thức khác.
Hòa Cốc còn chưa nói hết những gì mình muốn nói, thấy Tư Ninh Ninh chuẩn bị rời đi, nó nhanh chóng chạy theo vài bước thì bị người quay lại quở trách: "Đường đi không có tán cây, chị một lát trở về, em ở đây chờ đi."
Hòa Cốc miễn cưỡng đồng ý.
Giữa mùa hè rộn ràng đúng mùa bận rộn nhất của vụ mùa, nắng như thiêu như đốt, cánh đồng lúa như một mảnh đại dương vàng, tăng nhanh thêm độ ấm, giống y như là ảo cảnh.
Các xã viên đầu đội khăn khom khom người lao động, vải bố trên người đã sớm mướt mồ hôi.
Có người nhìn thấy Tư Ninh Ninh đi qua mang theo ấm nước, liền cao giọng hét lên: "Đồng chí thanh niên trí thức, đưa nước à? Cho chú một cốc được không? Cổ họng chú khô muốn xuất huyết rồi?"
"Được ạ, chú, chú có cốc ở đó không? Cháu ở đây chỉ có một cái ấm nước thôi, không có cốc." Tư Ninh Ninh lớn tiếng trả lời, mang theo ấm nước đi một vòng lại ngay đúng chỗ của của người chú vừa kêu cô ban nãy.
“Không có cốc, có cái ca!" Ông chú cởi cái khăn xuống lau mồ hôi, ném lên bờ ruộng cái ca tráng men: "Cái ca này của chú có chút to, thanh niên trí thức à, cháu cho chú miếng nước, hai ngụm đỡ khát được rồi."
Ông chú hơi ngượng ngùng.
Tư Ninh Ninh cười cười rót non nữa cái ca: “Không sao, chú à, cái ấm này của cháu đủ lớn."
Một chị gái đang bó lúa bên cạnh cũng mở miệng, tiếc là không có mang theo cái ly.
Ông chú nhìn thấy Tư Ninh Ninh khó xử, tiến thoái lưỡng nan, may mắn là ông ấy đã uống gần hết nên đưa cái ca tráng men cho chị gái kia mượn dùng.
Trong quan hệ nam nữ thời gian này có nhiều điều kiêng kỵ, nhưng đang vội vàng như giặc đuổi, làm sao có thời giờ mà suy nghĩ đến những cái chuyện tào lao như vậy.
Hai người vừa uống nước vừa khen Tư Ninh Ninh: "Đồng chí thanh niên trí thức này, nước này không phải là nước giếng chứ? Chua chua ngọt ngọt, còn mát nữa. Uống một ngụm mà cả mát cả lòng."
"Chú, chị, nước này là nước buổi sáng đun sôi, để nguội thì cháu ngâm qua nước giếng... ""
Tư Ninh Ninh cười cười: "Cháu gần đây làm việc bên chỗ chuồng heo? Thường xuyên sang nhà chị ba Chu múc nước giếng, chị ba Chu hiếu khách, nhà chị ấy có cây quýt, mỗi lần đều đưa cho cháu mấy quả."
Nói xong, Tư Ninh Ninh không tiếp tục nói gì nữa.
Chỉ đến đây thôi thì hai vị kia đã hiểu được, vị chua chua ngọt ngọt đó là do thả quýt vào trong.
Hai người khách sáo khen Tư Ninh Ninh vài câu, khen đầu óc cô thông minh vân vân, sau đó họ lại khom người bắt đầu làm việc.
Tư Ninh Ninh tiếp tục đi dọc theo bờ ruộng, Lý Lăng Nguyên và những người khác ở gần chỗ này, lúc mà chú kia gọi Tư Ninh Ninh bọn họ đã nghe thấy đượcrồi, cho nên cô còn chưa đến gần đã thấy Lý Lăng Nguyên trán đầy mồ hôi ôm hộp cơm ngồi đợi.
Tư Ninh Ninh bước nhanh đi tới, Lý Lăng Nguyên thở hồng hộc, ứng với câu mệt như chó: "Thanh niên trí thức Tư, cậu, cậu đến vừa lúc, khát chết tớ."
Nước mang theo khi đi ra ngoài đã uống hết rồi, Lý Lăng Nguyên khát đến chịu không nổi.
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Lăng Nguyên, Tư Ninh Ninh thực sự sợ cậu ấy say nắng mà ngã cắm đầu, không hề dám chậm trễ, lưu loát rót nước.
Để cậu ấy uống nước cô nhận cái hộp cơm khác, rót nước vào trong.
Sau lại đổ thêm nước cho Lý Lăng Nguyên thêm hai lần, cậu ấy mới nhớ ra điều gì, lôi kéo cái ấm nước quân dụng trên vai đưa sang: "Thanh niên trí thức Tư ơi, còn có Mạc lão đại nữa, có đủ nước không?"
Tư Ninh Ninh đóng nắp hộp cơm lại, cầm thử cái ấm lắc lắc, nghe tiếng nước: "Còn đủ."