Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Tâm Tư Khác Thường Của Tống Tiểu Vân

Chương 148: Tâm Tư Khác Thường Của Tống Tiểu Vân Chương 148: Tâm Tư Khác Thường Của Tống Tiểu Vân

Editor: Hye Jin

Cấp nước cho nhóm thanh niên trí thức xong thì lúc sau đi dọc đường không thể cấp nước cho các xã viên khác, bầng không thật sự không đủ cho mấy cô gái bên kia.

Mặc dù trà bạc hà quýt không phải là trà chanh bạc hà, hương vị tương tự, chua chua ngọt ngọt không chỉ giải khát mà còn giải nhiệt.

Lý Lăng Nguyên cảm thấy hiếm lạ, vừa nghe tiếng ấm nước đã gần hết, ngượng ngùng không muốn đòi thêm một chén, cười cười ha ha, ôm hộp cơm: "Thanh niên trí thức Tư à, tớ phát hiện cậu không chỉ nấu ăn ngon, mà làm nước cũng thật là ngon."

Trời, cái này còn phải nói sao. Tất nhiên trà quýt bạc hà cô pha hương vị thế nào đương nhiên cô hiểu rõ ràng, cơ mà nhìn thấy dáng vẻ đơn giản và chân chất của Lý Lăng Nguyên, cô nhịn không được muốn trêu chọc vài câu: "Nước không phải đều giống nhau cả sao? Cậu là khát lâu quá rồi sinh ra ảo giác đó."

Làn da trắng nõn trên gương mặt của Tư Ninh Ninh bị nắng nướng cho ửng hồng, đôi mắt nai mang theo ý cươi, cong thành nếp gấp nhỏ, đáp lại bằng một câu y như hờn dỗi làm mặt Lý Lăng Nguyên đỏ bừng, hắn chỉ biết gãi gãi cái ót mà cười ngây ngô.

"Tớ phải đi đưa nước cho Từ Thục Hoa bên kia, hộp cơm, ấm nước mau đưa cho Tống Thư Hãn và Mạc Bắc. Không thôi nước không còn lạnh." Tư Ninh Ninh nói xong liền đi.

Lý Lăng Nguyên nhớ lại cái mát lạnh thấu cổ họng tiến vào bụng mình vừa rồi, sau lưng Tư Ninh Ninh hét lên vài tiếng cảm ơn, sau đó xoay người chạy về hướng bờ ruộng đối diện: "Hey! Mạc lão đại! Tống Thư Hãn nước đây, nước đây! Chạy nhanh!"

...

Khi Tư Ninh Ninh đi bộ đến cánh đồng hạt kê nơi Từ Thục Hoa và những người khác đang cắt hạt kê thì đã hơn mười phút sau. Cho dù trên đầu mang mũ rơm vẫn cảm thấy đỉnh đầu nóng rát, bị thiêu đến lợi hại, cả người mồ hôi đầy mình.

Nhóm người Từ Thục Hoa được phân trên một mảnh đất làm việc, xung quanh còn các chị, các thím trong đội. So sánh hai bên có thể thấy được tốc độ làm việc thực sự khác biệt.

Nhóm Từ Thục Hoa làm việc không mau được như xã viên, bù lại rất chăm chỉ, Tư Ninh Ninh đứng ở bờ ruộng nhìn một vòng, mấy cậu ấy vùi đầu cắt hạt kê không hề chú ý cô đã đến.

"Thục Hoa, Tưởng Nguyệt, Tiểu Vân, tớ mang nước đến cho các cậu, uống miếng nước lên rồi làm."

Thẳng cho đến khi Tư Ninh Ninh hét lên, nhóm người Từ Thục Hoa mới chú ý tới cô, một đám nhanh chân, cố sức chạy tới hướng bên này.

“Ninh Ninh!” Từ Thục Hoa là người đến đầu tiên, đứng ngay bờ ruộng, chống hai tay ngưởng đầu xem Tư Ninh Ninh, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, hai má dính đầy bùn đất.

Tư Ninh Ninh một tay cầm ấm trà, một tay giúp Từ Thục Hoa lâu sạch bùn đất khô trên mặt hỏi: "Cái ca của cậu ở chỗ nào rồi?"

Từ Thục Hoa nâng cằm chỉ sang một bên, Tư Ninh Ninh thuận thế nhìn sang, liền thấy áo khoác cùng cái ca tráng men của Từ Thư Hoa cách đó không xa.

Chính là nơi đó.

Từ Thục Hoa giẫm lên bùn, bị bùn lún giữ lại không tiện hành động. Tư Ninh Ninh bảo cậu ấy chờ, cô đi vài bước lại chỗ kia lấy cái ca đến.

Rót nước cho Từ Thục Hoa đưa sang, Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân cũng lần lượt đến.

Tư Ninh Ninh phát hiện ở một số phương diện nào đó, Tưởng Nguyệt cùng Lý Lăng Nguyên tình cách có vài phần tương tự, tỷ như uống nước, bộ dạng nóng nảy này y chang nhau, một bát không thể nào đủ được.

Tưởng Nguyệt uống liên tiếp hai cốc nước, liền vươn tay muốn nữa.

Ấm nước đã cạn, nên Tư Ninh Ninh rót thêm một cốc: "Cậu từ từ uống, nước đã hết rồi."

Vừa nói, cô vừa quay sang Tống Tiểu Vân, người đến sau cùng: "Tiểu Vân, cốc của cậu đâu?"

"Tớ, tớ ... Tống Tiểu Vân xoa xoa tay, xấu hổ nói: "Tớ không mang."

Buổi trưa, đang loạn trong suy nghĩ thì bị Từ Thục Hoa lôi ra ngoài, không có thời gian cầm theo cái cốc.

Tư Ninh Ninh hai má phồng lên, châm chước "ừm" một cái, rồi đưa hẳn cái ấm nước cho Tống Tiểu Vân: "Không có cốc thì cậu tạm chấp nhận chút đi, ngẩng cổ uống, lần sau cậu đừng quên mang nha."

"Tư Ninh Ninh, nước này pha thế nào? Ngon quá à, so với nước có ga trong Cung tiêu xã còn dễ uống hơn nhiều á."

"Thì cứ pha như bình thường thôi, nếu có hứng thú, có thời gian tớ sẽ dạy cho cậu."

"Được nha! Đừng có mà đổi ý."

“Ừm, tớ không đổi ý ~”

Tưởng Nguyệt hỏi lan man, Tư Ninh Ninh không hề để ý mà trả lời, đồng thời tháo cái bình nước quân dụng trên cố xuống đưa cho Tống Tiểu Vân.

Từ Thục Hoa vừa uống nước vừa sảng khoái nói: "Ninh Ninh, thật may là cậu không đến đây làm, cậu xem mặt trời quá gắt đi, da cậu non mềm như thế này, thế nào cũng bị phơi chín mất thôi."

Từ Thục Hoa đang nói về công việc cắt hạt kê này.

Tư Ninh Ninh bật cười lắc đầu: “Làm sao có thể khoa trương như vậy?”

Chọc cười thêm vài câu, ánh mắt Tư Ninh Ninh nhìn về phía Tống Tiểu Vân.

Không còn bao nhiêu nước trong cái ấm nước, chút đó chắc chắn không đủ cho Tống Tiểu Vân uống.

Tư Ninh Ninh muốn nói nếu Tống Tiểu Vân uống không đủ, thì cậu ấy uống hết nước trong ấm trước rồi có thể uống nước trong bình nước quân dụng của cô, kết quả lời chưa nói xong Tống Tiểu Vân cầm cái bình nước quân dụng, ánh mắt như có thâm ý khác quét lại đây: "Đây là bình nước của thanh niên trí thức Mạc?"

“Hả?” Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra cái ấm của Mạc Bắc cũng là mua từ tay cô, giống y như nhau.

Thì đúng là như vậy mà, cái bình nước này là trước khi xuyên đến đây cô mua trên mạng, mấy trăm hơn một cái, cô mua rất nhiều.

Cô biết, Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt thì không.

Trong mắt bọn họ, chỉ thấy ngày đó Mạc Bắc đã cầm cái bình nước giống hệt cái này.

Vẻ mặt Tống Tiểu Vân không thể giải thích được, ánh mắt Tưởng Nguyệt đầy tò mò, Tư Ninh Ninh đang định trả lời thì Từ Thục Hoa đã thế cô giải thích: "Đều là bình nước quân dụng, giống nhau như đúc thì có cái gì mà hiếm lạ? Vì đi mua cái bình nước này mà hôm đó Ninh Ninh cố ý chạy lên trấn một hồi, mới đó mà các cậu đã quên mất rồi sao? Chính là lần mua cái bàn đó."

Tư Ninh Ninh cũng nhớ ra một chuyện, để đối phó với Từ Thục Hoa, cô đã giải thích rằng cô đến thị trấn vì để mua bình nước.

Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh gật đầu trả lời: "Chắc là từ một nhà máy sản xuất. Tiểu Vân không nói tớ tớ cũng không nhớ đến, về nhà tớ làm cái ký hiệu tránh cho nhầm lẫn."

Có lời Từ Thục Hoa mở đường trước, Tư Ninh Ninh cũng gật đầu thừa nhận đồ là cô tự mua, việc này dừng lại ở đây, nhưng điều mà Tư Ninh Ninh không biết là Tống Tiểu Vân bên ngoài thì gật đầu không hỏi nhiều, kỳ thật trong lòng thì lại không mấy tin tưởng.

Tống Tiểu Vân mân mê bình nước quân dụng, trong đầu nhớ tớ buổi tối hôm đó dưới ánh đèn, Tư Ninh Ninh nắm tay Mạc Bắc, còn Mạc Bắc thì chuyên chú, ôn nhu nhìn Tư Ninh Ninh.

Lần đầu tiên uống nước, rõ ràng cô thấy nó rất ngon, cũng không biết sao lại thế này, nhớ tớ cái hình ảnh kia, Tống Tiểu Vân nhất thời cảm thấy trong miệng không hề có tư vị gì.

Tống Tiểu Vân rối rắm cầm cái bình nước quân dụng, đưa lại cho Tư Ninh Ninh, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang: "Cảm ơn cậu, Ninh Ninh tớ hết khát rồi."

Tư Ninh Ninh nhớ lại sự nhiệt tình của Tống Tiểu Vân với Mạc Bắc trước đây, ít nhiều cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, cho dù Tống Tiểu Vân thực sự thích Mạc Bắc, thì cũng đâu đến mức ăn giấm bởi vì một cái ấm nước đâu nhỉ?

Ngay cả khi cái ấm này thực sự thuộc về Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh cũng không cảm thấy có cái gì đến mức mà Tống Tiểu Vân phải nổi cơn ghen.

Suy nghĩ một hồi, Tư Ninh Ninh nhìn Tống Tiểu Vân bằng đôi mắt nai trong veo, ân cần nhắc nhở: "Cậu thật sự không uống sao? Hiện tại mới ba giờ khoảng cách đến giờ tan tầm còn hơn 3 tiếng đồng hồ nữa."

Nếu hơn 6 giờ trời vẫn chưa tối, dựa theo sự bận rộn hiện tại, thời gian tan tầm có khả năng còn phải lùi lại.

“Cảm ơn cậu Ninh Ninh, tớ thật sự không khát nữa.” Tống Tiểu Vân bỏ qua ý tốt của Tư Ninh Ninh, thẳng thắn nhét cái bình nước vào trong tay Tư Ninh Ninh, xoay người rời đi.

Tưởng Nguyệt cau mày, sốt ruột: "Cậu ấy không uống, cho tớ đi."

Tư Ninh Ninh đưa cho Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa .

Tưởng Nguyệt thúc giục Tư Ninh Ninh: “Ở đây nóng muốn chết, cậu nhanh đi về đi."

Tư Ninh Ninh gật đầu, cô không cảm thấy quá nóng, nói thêm vài câu liền cất bước trở về.

Ở ngay phía sau cô, Tưởng Nguyệt cầm cái ca, động tác thì hớp hai ngụm nhưng ánh mắt lại chuyển động nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm cái gì, ca nước còn nguyên dường như là cố ý để dành lại cho ai đó.

...

Tư Ninh Ninh quay trở lại chuồng lợn, Tam Nha và Chu Tiểu Thúy đã về nhà để đưa nước cho người nhà, chỉ có Hòa Cốc vẫn đang đứng đợi.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh quay lại, Hòa Cốc đang ôm gối ngồi một góc lập tức đứng dậy: "Tư Ninh Ninh!"

“........” Cạn lời, gương mặt cô đã nói rõ lên điều đó rồi.

Tư Ninh Ninh vốn đã sửa không biết bao nhiêu lần bắt Hòa Cốc gọi chị Ninh Ninh, mà thẳng bé chẳng chịu gọi.

“Chuyện gì?” Tư Ninh Ninh nhặt cỏ heo đã phơi khô sương ném vào chuồng heo.

Hòa Cốc kiên trì đi theo vo ve xung quanh Tư Ninh Ninh: “Em kể chị nghe về anh trai em."

"Chị đã biết, anh trai em là Hoắc Lãng."

“Không phải!”

“Như thế nào lại không phải?”

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu rũ mắt xuống nhìn Hòa Cốc, đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt lo lắng đỏ bừng: "Không phải chuyện này, em không phải nói cái này."

Hòa Cốc có chút không vui, mãi một lúc đôi mắt sáng ngước lên nhìn Tư Ninh Ninh, bộ dạng như một đứa trẻ học đòi làm người lớn: "Chị bao nhiêu tuổi rồi?"

Tư Ninh Ninh không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: "17, làm sao vậy?"

"A ..." Nháy mắt Hòa Cốc biểu tình héo queo, còn héo hơn đám cỏ heo cho heo ăn.

Lúc sau Tư Ninh Ninh hỏi lại cái gì, Hòa Cốc cũng không chịu trả lời.

Có lẽ là bị hỏi nhiều đến phiền, cuối cùng dứt khoát giơ chân chạy đi mất, bỏ lại Tư Ninh Ninh mặt đơ sững ở phía sau.

Người ta đều nói lòng nữ nhân như mò kim đáy biển, haizzz cô thì thấy tâm tư của mấy đứa nhỏ choai choai này cũng khó đoán không kém!

Tư Ninh Ninh đứng trước chuồng heo, lắc đầu nhìn Hòa Cốc biến mất ở cuối con hẻm rồi quay người múc nước dội đi đồ ăn thừa xuống mương, trộn cơm heo cho heo ăn xong rồi trở về căn nhà thanh niên trí thức.

Bình Luận (0)
Comment