Editor: Hye Jin
Bên này, Tư Ninh Ninh bận rộn, bên kia, Hòa Cốc cái khuôn mặt nhỏ đanh lại về nhà.
Sớm Mầm đang ngồi xổm trong sân, trên tay cầm một thanh gỗ nhỏ hất qua hất lại con giun đất chọc con gà mái, thấy Hòa Cốc quay lại, Sớm Mầm ném cây gậy, đứng dậy vui vẻ hét lên: "Anh hai! Anh về rồi nha!"
“Hừm.” Hòa Cốc tức giận khịt mũi, ngồi xuống cái ghế xếp bên cạnh Sớm Mầm, tự tức giận một hồi mới ngẩng đầu hỏi: "Anh cả hôm nay có về không? Khi nào anh ấy về?”
"Gần đây trong huyện vội lắm, em không biết anh cả hôm nay có thể trở về hay không?"
Khuôn mặt nhỏ của Sớm Mầm đầy ý cười đáp: “Anh hai, anh đói không? Buổi sáng vẫn còn một ít khoai lang, em lấy cho anh nha."
Vừa định vào nhà, Hòa Cốc ậm ừ hét lên: “Không ăn, không cần lấy."
Anh hai có tính khí kỳ quái như vậy không phải chuyện ngày một ngày hai, Sớm Mầm đã quen từ lâu, cô bé cũng không hề tức giận, ngồi xổm trước mặt Hòa Cốc, chống cằm cười cười: "Vậy anh hai có khát không? Hay anh hai muốn ăn kẹo, anh cả lần trước mang về thật là nhiều, còn dư lại nè."
Nhắc đến kẹo, Hòa Cốc lại nghĩ đến Tư Ninh Ninh, lắc lắc đầu mấy lần, khuôn mặt nghiêm nghị hơi động.
Hòa Cốc đang định nói chuyện, thì có tiếng "cạch", tiếng cổng mở, có người đẩy cửa bước vào.
Hai cái đầu củ cải đứng dậy: "Anh cả!"
"Anh cả!"
Hai đứa nhỏ phân tán hai bên, mỗi một đứa nhỏ bắt một cánh tay Hoắc Lãng mà lắc lắc: "Anh cả ơi, nhiệm vụ lần này có thuận lợi không? Anh cả có mệt không, em rót nước cho anh cả nha!"
Sớm Mầm vừa nói vừa bước vào nhà nhanh chóng rót một cốc nước mang ra ngoài.
Hòa Cốc vẫn nắm lấy cánh tay của Hoắc Lãng không buông, ánh mắt của Hoắc Lãng rất là mệt mỏi, nhẫn nại tính tình vuốt ve cái đầu nhỏ của Hòa Cốc: "Hai ngày này ở nhà với Sớm Mầm làm cái gì? Có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?"
“Anh cả.” Đôi mắt đen của Hòa Cốc đảo quanh, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, cái cổ thon dài đến mức người ta lo lắng có thể gãy bất cứ lúc nào, thằng bé quá ốm.
Hòa Cốc không trả lời vào câu hỏi mà cúi đầu buồn bã: "Nếu em ngoan ngoãn ăn cơm, anh cả có thể trẻ ra vài tuổi được hay không?"
“Nói cái gì vậy?”
Câu hỏi này làm cho Hoắc Lãng rơi vào sương mù, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu ôm Hòa Cốc vào lòng, bế vào phòng chính: "Sao? Cảm thấy anh cả đã già rồi, nuôi không nổi em nữa?"
Sớm Mầm bưng nước đến, Hoắc Lãng cầm lấy cốc nước, Hòa Cốc ngồi ở trên giường tre, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng đang uống nước "ừng ực ừng ực."
Tư Ninh Ninh 17 tuổi, anh trai của nó tận 24 tuổi.
Trước đây, nó có nghe mấy thím trong đại đội nói, nam nhân 20 tuổi chưa cưới được vợ là điển hình của lão quang côn.
Tuổi này của anh cả nó, chẳng phải là bà ngoại lão quang côn luôn rồi sao? Làm sao mà lấy vợ?
Hòa Cốc buồn bã nghĩ thầm: Tư Ninh Ninh nhất định sẽ ghét bỏ anh cả nó cho mà xem.
Uống nước xong, Hoắc Lãng đưa cốc tráng men cho Sớm Mầm bảo Sớm Mầm mang trở về, quay đầu thì thấy Hòa Cốc đang nhìn mình chằm chằm, đưa bàn tay to xoa xoa cái đầu Hòa Cốc: "Ánh mắt gì đây?"
Hòa Cốc như con mèo tức giận né tránh đi, "hừ" một tiếng "Ầm", mãi một lúc sau mới quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Anh cả, có thể học hỏi thanh niên trí thức không? Bọn họ mặc áo ngắn nhưng rất là văn nhã luôn, mà anh cả áo ngắn đã nhỏ hết rồi, bả vai cũng phồng ra, một chút xíu cũng không văn nhã."
Quần áo giống nhau mà mặc vào chẳng có ý vị gì cả. Hòa Cốc tuổi nhỏ không hiểu, đang tưởng là vấn đề ở quần áo, nơi nào mà biết do anh cả của nó là hàng năm thao luyện ra được cơ bắp cuồn cuộn như vậy.
Mà thanh niên trí thức trước khi về nông thôn chỉ có ôm sách vở, căn bản đâu trả qua việc nặng nhọc gì, eo, bụng, cánh tay đương nhiên không hề có cơ bắp.
Hoắc Lãng không nói những lời này làm gì, mà cho dù nói thì mấy đứa nhỏ choai choai cũng không thể nào hiểu được.
Hoắc Lãng chỉ liếc Sớm Mầm đang đứng ở một góc, ánh mắt ý hỏi ở nhà có chuyện gì làm sao lại nháo ra sự tình này.
Sớm Mầm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Anh cả, anh hai mấy ngày nay đi chỗ chuồng heo đại đội... Nữ thanh niên trí thức lúc trước đến nhà chúng ta là an bài làm việc ở nơi đó."
Hoắc Lãng trầm tư, Hòa Cốc dứt khoát thừa nhận: "Hôm nay Tư Ninh Ninh cho em uống nước có ga, chua chua ngọt ngọt. Ngon gấp trăm lần nước ngọt có ga mà anh cả mua."
Vừa nói biểu cảm của Hòa Cốc hơi hơi thay đổi, trên mặt thoáng lên vẻ tươi cười.
Chỉ trong chốc lát, đứa nhỏ ai oán Hoắc Lãng: "Anh cả à, sau này người khác hỏi tuổi anh, đừng nói anh 24 tuổi, anh nói, ừm, nói anh 19 ... Thôi, anh cả nói anh cả 20 tuổi đi!"
Anh cả của nó tuy vẻ ngoài ưa nhìn, đẹp trai nhất đại đội 3 này, cơ mà ngày thường nghiêm mặt, không thân cận thì sợ anh cả chết khiếp, nếu nói năm 20 tuổi khả năng miễn cưỡng có người tin, nếu là nói 19 tuổi chẳng ai tin cho nổi.
Hòa Cốc nghĩ nghĩ nghĩ, lại nắm lấy góc quần áo của Hoắc Lãng, như ông cụ non: "Anh cả ơi, về sau anh cố gắng cười nhiều một chút, cái mặt nhăn nhăn không có con gái nào coi trọng anh đâu."
“Tiểu tử thúi.”
Hòa cốc càng nói càng không đàng hoàng, Hoắc Lãng vươn cánh tay dài ra, vác Hòa Cốc kẹp ngay eo, vỗ hai phát vào mông mới buông tay.
Bất quá nhắc đến Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng lại nhớ tới cái sọt và cái sàng mà cô gái nhà người ta nhờ.
Ban đầu hắn đáp ứng hai ba ngày có thể hoàn thành, ngày mùa đuổi sát bên hông, trong huyện bên kia sợ chậm trễ đội sản xuất gặt lúa liền đem công tác hợp lại cùng nhau, tính toán là vừa xong thì vào vụ mùa là vừa đẹp.
Hắn phân nửa tháng đều ở trong huyện bận rộn, không yên lòng hai đứa em mới ngẫu nhiên tranh thủ nhàn rỗi trở về một chuyến, chỉ là kịp uống cốc nước, dặn dò vài câu rồi đi.
Bây giờ việc trong huyện đã xong, mấy ngày này bận rộn mùa vụ đội sản xuất, phải kéo thêm một đoạn thời gian, phỏng chừng chờ mọi thứ ổn thỏa thì mới có thì giờ mà đan đồ cho cô nương kia...
Nhưng đã nhận "kẹo" của người ta trước rồi, kéo quá làm Hoắc Lãng ngượng ngùng, lập tức đứng dậy đến giếng ở sân sau rửa tay rửa mặt, cầm con dao chẻ củi và đám tre đã chặt trước đó, ngồi chỗ bóng râm bên dưới đan sọt.
Hoắc Lãng mới đan được cái đáy giỏ tre, Hòa Cốc từ trong bếp đi ra tới, ngồi xổm mọt bên: "Anh cả, anh ở chỗ này đan một vòng, đan thành hình cá vàng á, con gái sẽ thích."
“Nói nhiều.” Hoắc Lãng miệng thì mắng, kỳ thật lông mày hơi nhướng lên.
Cô gái kia ngoan ngoãn, xinh đẹp, hắn đã chấp nhận yêu cầu mà không chút chần chừ.... Nếu làm cô ấy có thể vui vẻ, cao hứng thì cũng tốt.
Hoắc Lãng tay nhanh nhẹn đan một vòng sọt tre, thả lỏng tay rút ra một nắm sợi tre nhỏ, ngón tay linh hoạt bắt đầu đan tiếp.
Một chốc lát sau có thể nhìn thấy cái sọt nhô ra hình cá vàng.
Hòa Cốc vừa thấy thì liền biết nghe anh cả nghe lời nó nói, trong lòng nhảy nhót vui vẻ, phồng miệng cười hì hì, cười đến đắc ý: "Anh cả, anh phải đan tinh tế một chút, đặc biệt một chút, như vậy mới dễ phân biệt, miễn cho sau này Tư Ninh Ninh mang đi ra ngoài, bị người nhận lầm thành của mình lấy nhầm mất thì tiu."
Hòa Cốc lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
Trước đây, trong đội sản xuất có người biết đan, bởi vì một số sự tình, dần dần phương pháp đan sọt, đan chiếu bị mai một.
Còn đan sọt hình cá vàng nhỏ là Hoắc Lãng khi đi bộ đội học được từ một anh bộ đội lớn hơn vài tuổi.
Dù là huấn luyện trong trường quân đội hay thực sự chiến đấu trên chiến trường, đều là chuyện vô cùng gian khổ, có tân binh kiên trì không được, lại không có đường lui. Đàn anh kia đối đãi với hắn như là anh em ruột thịt, đem tay nghề đan lát mà gia đình truyền lại nhiều đời, dạy lại cho hắn, dành thời gian rảnh rỗi biên ra cái này cái kia cho tân binh, cổ vũ tân binh, động viên những tân binh hoàn thành trận chiến này là có thể trở về nhà, cùng người nhà đoàn tụ...
Hoắc Lãng tay đan hình con cá vàng nhỏ, trong đầu mơ hồ hiện lên ánh mắt đầy nước mắt nhớ nhà của tân binh, còn có đàn anh bị bom nổ không còn nửa thân dưới, nằm trên đất đen khói lửa, gian nan gọi "A Lãng", "A Lãng", hình ảnh khốc liệt làm hắn không thể nào quên được, thời gian trôi đi vẫn còn in hằn hồi ức đó...
"Anh cả, trúng tay sao?"
Hòa Cốc ôm đầu gối nghiêng đầu, không hiểu sao mắt anh cả bỗng nhiên đỏ hoe.
Hoắc Lãng nhanh chóng định thần lại, ngẩng đầu lên, xoa xoa lòng bàn tay to trước mắt, buông tay ra thì thần sắc đã khôi phục lại bình thường.
Vừa bận bịu với công việc, vừa ở một bên dạy dỗ Hòa Cốc: "Về sau nhìn thấy phải gọi là chị, là nam nhi phải có cốt khí, không được hướng người ta đòi đồ vật, cho dù là người khác cho thì cũng phải từ chối."
“Hừm.” Hòa Cốc bĩu môi, nhìn chằm chằm Hoắc Lãng đan cái sọt cá vàng, không nói gì nữa.
Còn ở bên kia Tư Ninh Ninh bận rộn công việc ở chuồng heo xong, trở về căn nhà thanh niên trí thức, trước tiên vào không gian nấu cơm rồi mới thu thập, bắt tay làm cơm tập thể.
Vừa mới nhóm lửa xong liền nghe có người bên ngoài kêu.
Ra cửa thì thấy người tới vẫn là Trần Liên Mễ: "Thím, có chuyện gì vậy thím?"
Trần Liên Mễ thả hai đòn gánh lúa bên chân, đứng ở chỗ ruộng rau của thanh niên trí thức, thấy người ra rồi, một tay lau mồ hôi trên trán vừa nói: "Thanh niên trí thức Tư, bên ruộng lúa bận thật sự làm không hết việc, ngày mai cháu ra hỗ trợ một chút? Được không? Chỉ giúp bó lúa thôi. Hôm nay mọi người đang buồn bực, hai ngày nữa là muốn mưa rồi, lúa không kịp gặt thì sẽ bị thối rữa."
“Được thím ạ.” Tư Ninh Ninh vội vàng gật đầu, một lúc sau mới nói: “Mà Thím ơi, thanh niên trí thức dạo này lượng công việc nhiều, hiện tại cháu là người nấu cơm, ngày mai cháu cho heo ăn xong xuống ruộng, giữa trưa về sớm một chốc nấu cơm, như vậy được không?"
"Được chứ, cái này dễ, cháu giúp được thì là đại ân với đại đội.”
Trần Liên Mễ cười cười ha hả, cúi xuống nhặt lại cái đòn gánh, vừa đi chậm rãi bên chỗ sân đập lúa bên kia: "Đợt này thanh niên trí thức giúp đỡ rất nhiều, không thể để các đồng chí đói được."
Nếu thanh niên trí thức bị đói, đến lúc đó không làm việc nổi không phải lại thiếu đi mất mấy sức lao động sao?
Kia mất nhiều hơn được.
"Được rồi Thanh niên trí thức Tư, cháu nấu cơm đi ha, còn sớm, thím động tác nhanh còn có thể đi được vài chuyến nữa."
"Vâng thím, đi chậm chút a."