Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 150: Mở Bếp Nhỏ

Chương 150: Mở Bếp Nhỏ Chương 150: Mở Bếp Nhỏ

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh trở lại phòng bếp tiếp tục nấu nướng, chạng vạng những thanh niên trí thức thức kia mới trở lại, đồ ăn trên bàn so với những ngày trước nhiều hơn rất nhiều.

Một nồi canh cà chua lớn, váng dầu còn rất rõ ràng, còn có một dĩa đầy bí đỏ xào.

Tháng này, có công điểm vào đại đội đổi đồ ăn, đại bộ phận là khoai lang.

Khoai lang không giống cơm, nấu lên một nồi không dễ chia.

Nói chung là khoai lang người nào lấy ra thế nào thì nhớ kỹ chút hình dạng, dài bao nhiêu phân vân vân, để mà không lấy nhầm phần của người khác.

Cả một đám đang ngồi vào bàn, trước mặt ai cũng có hai củ khoai lang, trừ cái này ra, mỗi hộp cơm riêng mỗi người đầy ắp đồ ăn.

Lý Lăng Nguyên không sợ bị nóng, húp "rột rột": "Từ khi mà thanh niên trí thức Tư đảm nhiệm nấu cơm, tớ mỗi ngày đều trông ngóng về nhà. Đừng nói tại sao, do quá là ngon đó mà."

"Thật ngon ... Giá như có trứng ha, canh cà chua trứng, càng ngon hơn nữa."

"Đừng nói nữa, được không? Nước miếng của tớ sắp chảy thành canh rồi."

"Ôi trời ạ, cậu thật ghê tởm, tránh ra chỗ khác đi!”

Trên bàn mọi người kẻ xướng người họa, Tưởng Nguyệt cẩn thận uống một hớp canh, quay sang Tư Ninh Ninh: "Mà này, khi nào thì gà của chúng ta đẻ trứng?"

Tư Ninh Ninh từ trong bếp, trong tay đang cầm hộp cơm của mình cùng hộp cơm của Mạc Bắc, nghe thấy Tưởng Nguyệt hỏi thì tức giận không thôi, khịt mũi: "Cậu tưởng cái gì đó! Gà muốn đẻ trứng thì phải hai tháng rưỡi đến ba tháng, giờ gà con của chúng ta mới lấy về lông còn chưa mọc đủ nữa là."

"Hai ba tháng? Vậy không phải tận cuối thu mới có trứng ăn sao?"

Tưởng Nguyệt nháy mắt mặt mũi xám xịt: "Lúc trước tớ có hỏi một chị gái trong đội, nói là thời tiết lạnh bò sát không còn nhiều, gà ăn không đủ sẽ ảnh hưởng đến việc đẻ trứng, khi đó còn có thể một ngày đẻ 6 quả trứng không?"

Có thể đẻ trứng đã không tồi rồi, còn 6 cái, ôi trời! Nghĩ cũng đẹp thật.

Tư Ninh Ninh lắc đầu, ngay góc bàn ngồi ở bên cạnh Tống Tiểu Vân, vươn tay đẩy hộp cơm kia sang đối diện: "Đây."

Mạc Bắc đang ngồi đối diện với Tư Ninh Ninh, lần này, mọi người đều chú ý đến hai người họ, hay nói cách khác, mọi người chú ý đến hộp cơm của hai người.

Là cơm!

Cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi đặc trưng của gạo.

Lý Lăng Nguyên mở to mắt, nhìn muốn chảy nước miếng.

Và không chỉ có cơm, trong hộp cơm trưa của Mạc Bắc và Tư Ninh Ninh còn có các món ăn khác, có tỏi giã nè, ẩn ẩn có có mùi dầu mè thoang thoảng, chắc là rau trộn.

Kỳ thực đó là món mã răng kiển trộn, món ăn lần trước Tư Ninh Ninh ăn trong không gian.

Lý Lăng Nguyên nhìn Mạc Bắc, sau đó lại nhìn Tư Ninh Ninh, trầm ngâm một hồi u oán lẩm bẩm: "Thanh niên trí thức Tư, tại sao cậu lại đối xử khác biệt như vậy?"

Tư Ninh Ninh cong môi thành một nụ cười, nhìn chằm chằm Mạc Bắc đang đối mặt với mình, ném cái nồi sang đối phương: "Cái này không trách tớ được, là thanh niên trí thức Mạc phó thác tớ làm. Tớ nha, nhiều nhất là được thơm lây thôi."

Ở nông thôn mã răng kiển tìm ở bờ ruộng đâu đâu cũng có, tỏi thì đổi cùng mấy thím, mấy chị trong đội, duy nhất hiếm lạ chỉ có dầu mè.

Có Mạc Bắc lần trước ngang tàng một hơi đưa ra nửa cân dầu, bây giờ mà có bói ra được "dầu mè" thì cũng không có gì mà kỳ quái.

Thậm chí còn cảm thấy thật sự hâm mộ.

Nhưng ghen tị chỉ có thể là ghen tị, ai bảo Tư Ninh Ninh so với bọn họ nấu ăn ngon hơn chứ?

Lý Lăng Nguyên từ lâu đã quen với sự "giàu có" của Mạc Bắc, hơn nữa hắn cùng Mạc Bắc đã sớm quen thuộc, vì thế thực tự nhiên đem cái khoai lang đỏ đã cắn được hai ngụm đưa trước mặt Mạc Bắc: "Lão đại, Mạc lão đại! Cho tớ một đũa đi, cho tớ nếm thử một miếng."

Mạc Bắc mở hộp cơm ra, nhìn thấy rau trộn bên trong kỳ thực có chút ngoài ý muốn, Tư Ninh Ninh nhìn hắn nói ra những lời kia, hắn đã mơ hồ nhận ra được dụng ý của Tư Ninh Ninh, cho nên hắn không có lên án hành vi ném nồi Tư Ninh Ninh.

Nhìn thấy Lý Lăng Nguyên đem khoai lang sang, Mạc Bắc giống như cố ý trêu chọc Lý Lăng Nguyên, hào phóng kẹp một đũa, thấy khóe miệng Lý Lăng Nguyên cười miệng toét sắp đến mang tai thì đột nhiên lắc tay lần nữa, cái cục to bên trên đã biến mất, chỉ còn lại một cọng rau mã răng kiển.

Đem một cọng kia đặt lên củ khoai lang ăn nham nhở của Lý Lăng Nguyên.

Gương mặt chàng khờ nhất thời nhăn lại: "Chậc chậc, thêm chút đi lão đại, quá ít đi, còn không đủ nhét kẽ răng nữa."

Mạc Bắc lúc này mới gắp một ít thả vào củ khoai lang đỏ.

Đưa mã răng kiển vào trong miệng, chàng khờ nhai nhai, gương mặt biểu tình hưởng thụ, hắn như vậy quá buồn cười, người bên cạnh cơ bản đều bị hắn chọc cười.

Có người hâm mộ, có người cao hứng, cũng có người nhân tâm không dễ chịu.

Tống Tiểu Vân cúi đầu im lặng ăn khoai lang trong tay, mắt thì lại liếc xéo nhìn cơm trong bát của Tư Ninh Ninh.

Gạo trắng như tuyết, dưới ánh đèn dầu bao phủ, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng, mềm đến mức nào.

Nếu đồ ăn là bởi vì giúp nấu cơm mới dính chút ánh sáng, còn cơm kia thì sao?

Cơm cũng vậy à?

Cả một hộp cơm, nhìn thế nào cũng tốn hai lạng gạo đi.

Không phải là quá mức sao? Rõ ràng chỉ là thuận tay chỉ làm một bữa cơm thôi có cái gì mà đòi hỏi nhiều thế.

Tống Tiểu Vân trong tiềm thức luôn luôn cho rằng Tư Ninh Ninh ỷ vào Mạc Bắc nhờ giúp đỡ, lại biết Mạc Bắc không hay nói nhiều lời, cho nên cố ý chiếm tiện nghi của người ta.

Nghĩ thế này, Tống Tiểu Vân cũng cảm cái ấm nước quân đụng mà ban ngày Tư Ninh Ninh mang theo chắc chắn không đơn giản như cách cậu ta giải thích.

Cho nên, là Mạc Bắc đưa Tư Ninh Ninh?

Hay là do, là Tư Ninh Ninh từ chỗ Mạc Bắc đòi.

Tâm tư Tống Tiểu Vân sôi cuồn cuộn lên.

Còn ở bên kia Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt sôi nổi muốn nếm thử mã răng kiển, Tư Ninh Ninh dứt khoát đẩy hộp cơm ra phía trước: "Các cậu gắp đi, chừa tớ một ít là được rồi."

Vừa nói cô duỗi tay gắp bí đỏ.

Mã răng kiển ở khắp mọi nơi, căn bản chẳng đáng tiền, duy nhất có thể được gọi là "ăn xài phung phí" chính là dầu mè.

Mà cái gọi là "dầu mè" trong không gian Tư Ninh Ninh còn có tận mấy chục rương, điểm này trong mắt cô chẳng đủ nhìn.

Và để không tỏ ra "tài đại khí thô", dầu mè dùng để trộn mã răng kiển lần này ít hơn nhiều so với lượng dầu mè cô sử dụng nấu ăn trong không gian lần trước.

Trong lòng Tư Ninh Ninh có một cái bàn cân, đặc biệt là sau khi trải qua sự việc của Ngô Dũng, cô vẫn như cũ tận khả năng quan tâm những thanh niên trí thức khác, trên thực tế vẫn luôn đem sự tình khống chế một cái phạm vi hợp lý.

Giống như mã răng kiển trộn hôm nay đi, vốn dĩ chẳng đáng giá bao nhiêu, cô hoàn toàn có thể làm ra một mâm đãi mọi người, song cô không làm như vậy.

Vì cái gì đâu?

Bởi vì một bên tình nguyện cấp, cùng với người khác mở miệng muốn là không giống nhau.

"Cảm ơn Ninh Ninh ~"

Từ Thục Hoa cười ha hả, thấy Tống Tiểu Vân không nhúc nhích, đẩy đẩy Tống Tiểu Vân: "Tiểu Vân, cậu không đến nếm thử miếng sao? Hương vị ngon lắm đó, lạ miệng."

“Không, không cần, tớ no rồi.” Tống Tiểu Vân vùi đầu lắc đầu, cài nút hộp cơm, ôm nửa chén canh cùng củ khoai ăn một nửa băng qua cái băng ghế dài trở về phòng.

Có người trong bàn nói: "Hôm nay làm nhiều việc nhiều như vậy, mới có chút mà đã no rồi sao."

Từ Thục Hoa suy nghĩ một chút: "Có lẽ là trời nóng, không có tâm trạng ăn uống, chắc vậy á."

Những người cùng bàn không tiếp tục chủ đề, Tống Thư Hãn nhìn Tư Ninh Ninh, đẩy gọng kính mỉm cười: "Thanh niên trí thức Tư, nếu lần sau tớ có lương thực tinh có thể nhờ cậu nấu giúp nấu không? Giống như Mạc Bắc vậy, Mạc Bắc cấp cậu bao nhiêu tớ cũng cấp cậu y vậy."

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được."

Cô giúp Mạc Bắc làm cơm, nào có lý từ chối Tống Thư Hãn, bằng không cũng có vẻ quá cố tình rồi.

Lý Lăng Nguyên trong mắt đầy ghen tị: "Tớ phải trợ cấp người trong nhà, chứ không cũng phải tìm thanh niên trí thức Tư mở bếp nhỏ."

Đáng tiếc, hắn không có, oa oa oa tổn thương quá!

Tưởng Nguyệt bĩu môi: "Cả lương thực phụ cũng không có, làm sao mà giống nhau được. Các cậu cả một đám, thật tưởng rẻ lắm vậy á."

Lý Lăng Nguyên lập tức phản bác: "Lương thực là lương thực, đồ ăn là đồ ăn! Muốn cùng một cái dạng, sao hôm nay chúng ta không có món ăn phụ dầu mè trộn rau chứ?"

Còn không phải lấy không ra được dầu mè sao?

Tưởng Nguyệt im lặng.

Lời này là muốn mọi người tỉnh đi, có mở bếp nhỏ cũng được, so với việc có điều kiện mua thịt ăn tốt hơn nhiều. Tổng không thể vì từ một nồi ra tới mà phải phân cùng người khác? Ai có thể cam tâm tình nguyện? Đến lúc đó không chừng lao vào nhau đánh nhau?"

Dù thế nào đi nữa, đồ của mình, muốn làm gì thì làm.

Nghĩ kỹ điều này, nhà chính lại truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, khôi phục náo nhiệt.

Tống Tiểu Vân ngồi một mình bên giường, trong bóng tối, cách một bức tường vẫn còn thể nghe được động tĩnh ở nhà chính, trong lòng vô cùng hụt hẫng, khó chịu, ngay cả canh cà chua, khoai lang trong tay cũng không còn hương vị vốn có ban đầu.

Không ăn thì đói, trời thì nóng để tới mai thì hư.

Tống Tiểu Vân thở dài, nhấp từng ngụm nhỏ, nhai hết củ khoai lang trong tay.

Tâm trạng không được suôn sẻ, cơ thể mệt mỏi, vừa đặt hộp cơm xuống, Tống Tiểu Vân liền cảm thấy buồn ngủ ập đến, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng hộp cơm không rửa, mặt mũi không rửa cứ thế ngủ say.

Sau đó lần lượt cô gái bước vào, thấy Tống Tiểu Vân đã ngủ rồi, tất cả đều thả nhẹ động tác.

Tư Ninh Ninh đã nhấn mạnh vấn đề vệ sinh trước đó, nhưng trong thời gian đặc biệt này, cô không nói bất cứ điều gì mặc dù trong lòng không dễ chịu.

Bình Luận (0)
Comment