Editor: Hye Jin
Sau khi vội vàng tắm rửa và leo lên giường, Tư Ninh Ninh trầm giọng phàn nàn với Từ Thục Hoa: “Đèn dầu quá mờ… Lần sau lại lên thị trấn, tớ sẽ mua một cái khác, đặt ở nơi này."
Tư Ninh Ninh chỉ vào đầu giường, chiếc bàn nhỏ mua từ bãi phế liệu đã sửa lại từ lâu, giờ nó đang nằm giữa giường của cô và Từ Thục Hoa.
"Cách gần, về sau đọc sách viết chữ hoặc là làm cái gì cũng không cần híp mắt nữa."
Từ Thục Hoa gật đầu, sau đó nghĩ đến cái gì đó: "Ngày nào làm việt mệt như vậy, trở về thì lăn ra ngủ, nào có công phu đâu mà đọc sách viết chữ hay làm cái gì khác."
"Bây giờ vẫn là mùa hè, đến mùa thu và mùa đông, không chừng còn có việc khác để làm, nói chung là bận rộn.”
Quan trọng nhất chính là tiền mua đèn dầu, lần trước Tư Ninh Ninh lo lót giúp cô mua dầu, cô còn chưa có trả tiền xong nữa.
Tư Ninh Ninh bĩu môi và lười biếng nằm dài trên giường: "Thân thể là tiền vốn của cách mạng, đôi mắt cũng như vậy. Thục Hoa tớ nói cậu nghe, cậu hiện tại không chú ý về sau đôi mắt thật sự xảy ra vấn đề hối hận cũng không kịp."
Từ Thục Hoa không để ý, vui vẻ tùy ý hơn hở tiếp câu: "Vậy cậu mua đi, hai giường chúng ta cách nhau gần, đến lúc đó tớ cọ cậu."
"Được thôi, xem ngày thường cậu giúp tớ không ít, tớ chuẩn tấu cho cậu cọ."
Tư Ninh Ninh chọc cười thêm vài câu cũng có chút mệt, không chờ trong phòng thổi đèn, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô dậy sớm nấu cháo, sau đó đặt những hộp cơm đã bỏ phần ăn của mỗi người rồi đặt vào trong nồi.
Chờ những người khác lục đục rời giường ăn cơm, cô đã uống hết nửa bát cháo, leo lên giường bắt đầu ngủ, tỉnh dậy một lần nữa thì ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, thanh niên trí thức chỉ còn mỗi cô không còn bóng dáng ai khác.
Tư Ninh Ninh ngáp một cái, đứng dậy, chải chải tóc buộc tóc đuôi ngựa, rửa mặt, đánh răng, rửa sạch ấm nước rồi vào không gian cho nước ướp lạnh vào, rồi ra khỏi không gian.
Tìm cái mũ rơm, cô mở cửa nhà thanh niên trí thức, hướng về phía đại đội mà đi.
Hôm nay là một ngày bận rộn, Tư Ninh Ninh một lần nữa lãnh cám cho heo ăn.
Hôm nay cô đến sớm, chuồng heo đã quét tước gần xong rồi mà mấy cái đầu củ cải còn chưa có lại đây.
Còn công việc khác trong người, Tư Ninh Ninh cũng không chậm trễ nữa, lấy ấm nước quân dụng mang theo bên người, đồng thời lấy ấm nước ra sẵn tiện đi đưa nước cho những người khác.
Trần Liên Mễ chỉ nói cô xuống đất hỗ trợ bó lúa, nhưng cô không biết rõ vị trí chỗ nào, Tư Ninh Ninh đưa nước trở về đi học theo cánh đồng, tùy tiện chọn một nơi ngẫu nhiên không có ai bó lúa thì dừng lại.
Lúa được trồng trên ruộng lúa nước, trước khi cắt lúa thì đã xả nước đi hết rồi, hiện tại nắng như thiêu như đốt, nước còn đọng lại đã rút cạn gần hết, cơ mà một bước đi giày vẫn bị dẫm lún sâu xuống.
Tư Ninh Ninh rút chân ra, cởi giày đặt trên mặt đất, quần tây màu đen bị kéo lên cao, lộ ra một đoạn bắp chân trắng như ngọc.
Cô vươn chân, ngón chân phiếm hồng hồng dẫm lên bùn.
Ẩm ướt và trơn trượt, mặt bùn đã được phơi nắng, mang theo tia ấm áp, đến khi chân lún xuống sâu dưới là một mảnh lạnh lẽo.
Nhìn màu bùn, tổng cô cảm thấy có chút ghê tởm, bất quá giẫm vài lần, lại ở thời tiết nóng nực chân có loại cảm giác dễ chịu không thể tả được.
Hai bên bờ ruộng có những bó lúa đã bó sẵn, Tư Ninh Ninh ngồi trên một bó, chờ khi chân thích ứng xong liền nắm mấy cái sợi dây rơm đi về phía hàng lúa.
Cô lấy sợi dây rơm trải rộng ra, bình tĩnh đeo găng tay bảo hiểm lao động, ôm thân lúa chỉnh chỉnh ngay ngắn bó lại.
Lúc đầu cô suy xét lúa chưa khô hẳn sẽ cắt tay, kết quả đeo găng tay xong thì tay không bị đứt nhưng những lá nhọn mảnh lại xẹt qua cổ cùng cằm của Tư Ninh Ninh, lưu lại từng vệt đỏ.
Da của cô trắng và mỏng, nổi đỏ rõ ràng những đường đỏ đỏ, nhiệm trọng có một số chỗ còn xuất hiện những chấm máu nhỏ li ti, mồ hôi từ trán chảy ra thấm vào những vết thương gây ngứa ngáy nhiều hơn là đau đớn.
Muốn gãi nhưng trên tay còn đeo bao tay, lại còn có việc phải làm, Tư Ninh Ninh chỉ có thể vặn vẹo cổ vào quần áo để cọ cọ giảm bớt chút ngứa.
Lúc đầu chỉ cảm thấy hơi nóng, nhưng tiếp xúc lâu dưới ánh nắng mặt trời, Tư Ninh Ninh hai mắt quá chói, thỉnh thoảng liếm liếm môi, toàn bộ đều là mùi mồ hôi mặn chát.
Đó chưa phải là tất cả, khi cô cúi đầu ôm lúa, cây lúa dưới tay bỗng phát ra tiếng sột soạt, sau đó có thứ gì đó lao ra chống lại tay của Tư Ninh Ninh, rồi nhanh chóng lao xuống ruộng rồi biến mất không tăm hơi, chỉ để lại trên mặt đất hình chữ S còn rắn bò đi.
Là rắn.
Tư Ninh Ninh thấy được rất rõ ràng, con rắn đen điểm vàng.
Trước giờ cô vẫn luôn trấn định, nhưng những cái gì là sâu lông, đỉa, rắn làm cô tái mét mặt mũi.
Mặc dù con rắn đã biến mất không dấu vết, trái tim của Tư Ninh Ninh vẫn đập dữ dội không thể kiểm soát được.
Bùn nửa ướt nửa khô, vẫn rất trơn, cô hoảng hốt không thôi, tức khắc không trọng lượng ngã cái ạch, quần áo đều dính đầy bùn, miễn bàn chật vật đến bao nhiêu.
Gần đó có người cắt lúa thiện ý trêu đùa: "Thanh niên trí thức có chuyện gì sao? Có phải là thấy rắn hay không?"
"Trời nắng nóng thế này, rắn thích trốn trong bóng râm, len lách trong các ngõ ngách. Nhưng đừng sợ, chúng ta nơi này không có rắn độc, thường thấy là rắn nước, rắn hoa, bị cắn chỉ hơi đau chút chứ không có độc đâu."
Không đau sao? Ơ cơ mà đau hay không đau không phải là chuyện lớn.
Tư Ninh Ninh ngồi trong bùn, cảm thấy bùn ướt dưới thân đang dần thấm qua quần áo, lẽ ra cô phải đứng dậy ngay lập tức, nhưng chân lại mềm nhũn khiến nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Các cô chú gần đó đầu tiên là bậc cười, mãi hồi lâu không thấy Tư Ninh Ninh ngồi dậy, có người phát giác có điều gì đó không ổn, liền ngưng ngay giọng cười, quát lớn người khác: "Được rồi, các người cười cái gì vậy? Có cái gì buồn cười đâu?"
Có người chú ý Tư Ninh Ninh đang khóc, lập tức chuyển đề tài: “Ai nha, chúng tôi không có ý gì khác, đồng chí thanh niên trí thức à, cháu đừng để trong lòng."
Tư Ninh Ninh vẫn ngồi trong bùn, những người xung quanh đều thất thần, cả một đám đã tuổi ông tuổi bà rồi, làm sao biết an ủi cô gái nhỏ như hoa như ngọc.
Đúng lúc này, một người thông minh bỗng chốc chú ý tới cuối ruộng có một người đàn ông cao lớn đi ngang qua mang, trên vai còn vác bó lúa, cất giọng hô lên: "Này! A Lãng, mau đến đây, đến đây mau đi!"
Hoắc Lăng đang bó lúa, đột nhiên nghe thấy người kêu mình, vốn muốn hỏi chuyện gì thì nghe mấy chú đội sản xuất gọi rất cấp bách.
Lo lắng sợ có điều gì đó thực sự xảy ra, buông bó lúa xuống đi về hướng bên kia.
Vừa tới gần liền nhìn thấy người đang ngồi trong ruộng, Hoắc Lãng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên, liền nghe mấy chú trong chuyện khô khốc nói: "A Lãng, cậu nhìn một cái đi, có phải đồng chí thanh niên trí thức bị rắn cắn không? Đây xã viên làm việc không đi xa được, cậu giúp đỡ đỡ người ta về rửa rửa đi, nhìn xem có nghiêm trọng hay không?"
Hoắc Lãng gật đầu, không có cởi dép rơm, giẫm lên bùn đất ướt đi tới chỗ Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh ngước nhìn người đàn ông đi đến, lông mày nhíu chặt, đuôi cụp xuống, đôi mắt nai đỏ lên, ướt át, ủy khuất cắn chặt răng, không riêng gì quần áo dính đầy bùn, trên mặt, tóc tai bên sườn đều là bùn, rồi còn cả những vết thương đỏ đỏ trên cổ bị lúa cắt trúng, chật vật đến vô cùng, vô cùng chói mắt.
Thật là chật vật, tiểu đáng thương.
Hơn nữa, tiểu đáng thương này còn đang ủy khuất, hai mắt rưng rưng, giống như là hàm chứa vô tận tình cảm, ai nhìn vào cũng trầm mê vào bên trong.
Con tim không khắc chế được nhảy nhảy, Hoắc Lãng nhíu màu thật sau, cố gắng nhìn đi chỗ khác, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Đồng chí Tư, có thể dậy được không?"
Tư Ninh Ninh sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu, thì thào nói: "Em, em chân mềm rồi!"
Nước mắt sắp rơi ra, nhưng lúc này Tư Ninh Ninh cụp mắt xuống, hai giọt nước mắt pha lê treo trên lông mi phía dưới đuôi mắt khiến người càng thêm xinh đẹp, nhu nhược động lòng người.
Đối với Hoắc Lãng, một cô nương nhiệt tình như lửa dễ cự tuyệt hơn nhiều, cho dù dính người thế nào thì chỉ cần lạnh nhạt một thời gian, người tự nhiên sẽ rời đi.
Ngược lại, cô nương nhu tình như nước, nhu nhược động lòng người khó giải quyết nhất trên đời.
Phảng phất vĩnh viễn đều không thể ly khỏi người vậy.
Nói cách khác, quá mong manh làm người không nỡ buông tay.
Đôi môi mỏng của Hoắc Lãng khẽ mím lại, cuối cùng thở dài ngồi xổm trước mặt Tư Ninh Ninh: "Một chút việc nhỏ, khóc cái gì?"
“Cắn chỗ nào rồi.”
“Không.” Tư Ninh Ninh lắc đầu.
Không bị cắn?
Không bị cắn thì khóc cái gì?
Có vẻ thấy được Hoắc Lãng đang suy nghĩ cái gì, Tư Ninh Ninh cắn môi nói: "Em sợ rắn."
"........." Hoắc Lãng trầm mặc một hồi, vươn tay về phía Tư Ninh Ninh, hỏi: "Còn có thể đi sao?"
“Hẳn là có thể.”
Ngay khi tay của Tư Ninh Ninh đặt vào lòng bàn tay, đôi bàn tay to của Hoắc Lãng khép lại, nắm lấy tay Tư Ninh Ninh ra sức, kéo người đứng dậy.
Tư Ninh Ninh chân chân vẫn còn nhũn nhũn ra, lắc lư mấy lần, đặc biệt nguy hiểm có thể bị ngã.
Đứng vững được rồi, Tư Ninh Ninh nghĩ thầm về sau nếu có thể cách xa ruộng đất càng xa càng tốt.
Hoắc Lăng có thể nhìn ra gương mặt nhỏ của Tư Ninh Ninh, cô gái này là thực sự sợ hãi, hắn cũng không dám trách móc quá nặng nề: "Giày ở đâu? Mang giày vào anh đưa em trở về."
Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn đi lấy giày, dưới chân có bùn nên không mang vào.
Một tay xách đôi giày, một tay cầm cái ấm nước rỗng, đi theo phía sau lưng Hoắc Lãng.